Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

hãy cho tình yêu một cơ hội

Mới chiều hôm qua, mẹ gọi điện thông báo một chuyện này, mà bây giờ chỉ nội cái việc tiếp nhận nó cũng đủ làm mình đau khan cổ, phải tiêu hóa từng cục một, chứ nuốt hết một lần thì mình thua rồi.
Lần đầu tiên trong đời, một đứa con gái không có tín ngưỡng nào muốn cầu xin Chúa một điều tha thiết. Lạy Chúa, xin Người hãy chúc phúc cho điều mà Người đã khởi sự nơi hai em.
(xin Người bỏ chút thời gian quí báu để ý đến lời cầu xin của một con người lạc lõng và cô đơn như con :p.)
Giờ thì mình chỉ mong mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Ước gì có ai đó nói với mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

nếu chiều nay không có ai...

haha từ ngày bán quán mình hay hát nhái cái bài nếu chiều nay không có anh ai sẽ đưa em về thành nếu chiều nay không có ai :)), vì quán ế nhất là rơi vô buổi chiều thế này đây. không có ai thì cũng hơi quá, chỉ có 2 3 mống chẳng bõ dính răng, ấy là mình không có ăn thịt người đâu.
trưa trưa đang lơ mơ gật gù thì ào một cái mưa tung tóe khắp nơi, làm mình với con Minh không kịp trở tay, chạy vội ra vườn gom nệm với khăn bàn vào đến nơi nhìn trời mà ngán ngẩm, mới 3h mà tối mờ như 6h :D. mấy chị em chỉ muốn lăn đùng ra giữa ghế mà ngủ tới tối rồi thức dậy bán tiếp, mà khách thì vẫn còn ngồi đây sao mà lăn da đâu cho được :)).
làm lụng cả mấy năm trời nay chưa có khi nào rơi vô hoàn cảnh kiếm được ít tiền mà không biết làm xao để tiêu. một tuần bảy ngày đều chui ra chui vào chỗ này rồi thôi, có tiền cũng không biết làm xao mà xài nữa =)). đã vậy bây giờ sống chỉ để mong đến cuối tuần, vì thứ bảy chủ nhật khách mới đông, còn lại thì vật vờ cho qua ngày thôi. mà người ta mong cuối tuần để nghỉ ngơi mình lại đi mong cuối tuần chỉ để bán được thêm chút đỉnh, mấy cái chuyện này làm mình thấy muốn bệnh.
lao động mười mấy tiếng một ngày chỉ để nhận ra con người bị giới hạn nhiều như thế nào, và cá nhân mình là người yếu đuối như thế nào. tự nhiên thấy tức giận với cái kiểu làm ăn chả biết ngày đêm, bán mạng của nhiều người. mà mình cá là chả có ai muốn đâu đều là vì dòng đời xô đẩy. quay lại dòm mình, rồi dòm qua con Minh, thấy sao tội nghiệp quá. nhiều khi thấy nó bức bối, hờn mát với người này người kia cũng đành chịu vì không ai có thể quần quật cả ngày mà vẫn tươi cười dễ thương với người khác, yêu cầu như vậy hoặc quá ngây thơ hoặc bị điên :|. mà mình thì nhiều lúc còn cáu nhặng lên chả vì cái gì, bán mắm tôm mắm tép suốt, riết rồi thành mụ già cáu kỉnh :|. chả biết sao mà sống càng ngày càng khó :((.
tự nhủ là việc gì cũng vậy, cứ buông tay được là phải buông liền. làm người vất vả là vậy rồi nên hãy cư xử với nhau nhẹ nhàng thôi. mình cũng chỉ mong nghĩ được làm được, dám nghĩ, dám làm. còn những buổi chiều thế này lăn ra được lúc nào vui lúc đó thôi chứ còn biết làm gì =)).

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

hey monkey


Shaun: You're so beautiful.
Zach: [laughs] Shut up.
Shaun: Hey, learn to take a compliment.
Zach: Thanks.
mình cũng bật cười khi 2 anh chàng nói chuyện với nhau như vậy. ối giời, về đến nhà là mình lại châu đầu vào 2 ảnh :)).

mẹ đã đi chợ mua gà và bắp cải để tối bóp gỏi :|, đã gần 4h, và nói là về tới nơi sẽ lăn ra giường cho sướng nhưng chơi dài dạc tới giờ chưa ngủ được miếng nào. về nhà nhìn thấy Hello thật thảm hại, nó run lập cập vì thời tiết đột nhiên trở lạnh lạ lùng như vầy. chỉ mới 3 tuần không gặp nhìn nó cứ lạ thế nào đó, thật là kỳ cục khi nói như vậy. có vẻ cả hai đều đã quá già để chơi cùng nhau :)).
chưa đi mà đã lại thấy nhớ nhà, nhưng ngồi đây lọc cọc như vầy thú thiệt mình nhớ quán kinh khủng. đời đúng là khốn nạn...

tính đi coi phim nhưng cứ chết dí với mấy ảnh không dứt ra được. vẫn chưa đi lấy được đồ của Faye gửi, đã lâu quá rồi, thấy sốt ruột ghê. còn muốn đi mua thêm ít dụng cụ, sách báo nhưng giờ thì ngồi bán than như thế này vì trời lại bắt đầu mưa gió óò.

thiệt ra muốn đặt tựa Hey Jude cho nó vui mà Jude là đứa nào đâu có quen :|. nói với bạn muốn đặt tên con trai sau này là Jude chỉ vì thích ngày nào cũng kêu "hey, Jude" cho nó xướng cái miệng =)). thôi nhảm quá :((.

sao giờ thấy sổ sách nhiều thứ linh tinh quá lại thấy buồn ngủ rồi ta ơi. trời lại sắp sáng huhu, không kịp chơi mà cũng không kịp làm, rồi thì cả đời mình không kịp sống cho đàng hoàng, có lẽ chỉ còn cách ngồi chờ trời sáng thôi chứ biết làm gì =)). dù sao cũng ngủ ngon đi đã.

muốn xin cây khế của bố già mà làm xao chở đi đâu nổi. chọc con bé gái nói ông già trồng cây khế mai mốt gia tài để lại cho con cả hết còn phần con út được cây khế đó =)), quạ giờ coi bộ kiếm cũng khó chứ đừng nói tới vàng :((. buồn ngủ tê tái mà mùi gà thơm quá thôi bò xuống ăn xong rồi tính :((.

Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

đang buồn... ngủ

mình chỉ muốn ngủ mãi, mỗi ngày thức dậy đứng lên bằng ý chí là chính chứ thể xác thì chẳng còn biết là đi mượn của ai mà sao thấy nó rời ra cả.
mẹ gọi điện kể chuyện ở nhà, nhớ những trưa vắng ngủ dài dạc cho đến chiều muộn, thức dậy thì mọi người đã đi rồi, cái cảm giác trống vắng đó lúc nào cũng làm mình buồn không tả nổi :D. mình nhớ nhà và lại buồn ngủ :|
mình mong những cơn buồn ngủ này rồi sẽ ít dần đi. mình muốn chạy đi chạy lại nơi nào đó chứ không phải ngồi ở đây hết nhìn nắng rồi lại nhìn mưa. rồi mình lại nhớ bạn...
nhưng mình biết khi tất cả những năm tháng này qua đi mình sẽ lại ngồi nhớ nó tha thiết. mình còn ở đây không chỉ có một mình, còn có bạn bè, những người coi mình như người thân... giờ thì còn thêm một đám lâu nhâu xung quanh, tụi nó cũng còn cần phải được làm việc, được chỉ bảo thêm, rồi còn tiền lương, ngoài tiền thì về mặt con người mà nói thì còn tình cảm với nhau, với công việc, với nơi làm, thôi thì đủ thứ trên trời dưới đất làm mình cũng tỉnh cả ngủ :((
chỉ mới mấy bữa thôi ngày tháng còn dài lắm, phải dấn bước mà đi chứ không thì cũng chả ai để yên cho mà ngủ huhu

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

một buổi tối thứ năm

entry hiếm hoi của thứ năm. lúc này đang ngồi một mình trong quán, mưa to quá, phải bật nhạc cho đỡ buồn. giờ này cũng là lúc bạn đi làm về. không biết có ướt nhiều không?
ngồi trong nhà tất nhiên là sướng nhất. chỉ là một mình thì hơi buồn. mong mau đi vào kinh doanh để có khách nào đó vào ngồi giờ này, trời cũng dư lày để buồn chung :|.
mới có 2 3 bữa thôi, sáng nay khi chạy trên đường thì nhớ Sài Gòn chết đi được. nhiều lúc nghĩ nếu thực sự đây là việc mà mình muốn làm thì tại sao lại thấy mệt và buồn. và rồi câu trả lời là lần nào chả vậy. mình chỉ là đứa cả thèm chóng chán, gian nan thì nản, lúc nào cũng có suy nghĩ bỏ của chạy lấy người. nên mới nói chỉ có người nào thân lắm mới chịu đựng nổi mình thôi.
vậy đó, chẳng biết ngày mai thế nào? còn bữa nay là một bữa làm được rất nhiều việc, thấy cũng tự vui một chút.
gần như đã sắp xếp thoả đáng rồi. chỉ còn mỗi một chuyện là từ ngày đi ở trọ chưa có tối nào ngủ mà tóc kịp khô. chắc phải mua máy sấy tóc. chứ sáng ngủ dậy nhìn không khác con quạ là bao nhiêu :)).

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

vì hôm nay là trung thu

thiệt ra là bữa nay nói chuyện với pé T, nó nói giờ có thể ở lại Mỹ và theo đuổi nhiều cơ hội tốt, nó băn khoăn rất nhiều việc về hay ở. lúc trước thì chẳng có lựa chọn nào hết, đang lúc xác định trở về thì lại có tin mới, vậy đó đứng trước những lựa chọn quan trọng trong đời đều không có gì dễ dàng. mình chọc nó nếu cái đầu khó nghĩ thì hãy làm theo mách bảo của trái tim đi =)).
tự nhiên nhớ lúc trước nói chuyện với bạn, đứa nào cũng nói thôi làm đại đi, suy nghĩ nhiều không làm được gì hết. nhưng làm đại thì cũng phải có cái gì thôi thúc mới đại được. cũng chỉ mới vài tháng thôi kể từ khi bắt đầu những cái làm đại đó, mình chỉ hy vọng cho tới bây giờ không ai trong chúng ta thấy ân hận vì quyết định của mình.
mình hy vọng bạn cảm thấy hạnh phúc với lựa chọn quay về :D. ít ra là đến hôm nay.
và vì bữa nay là trung thu mà vẫn không kịp uống miếng nước ăn miếng bánh như mong đợi nên muốn bôi ra nhiêu đây chữ để cho nó vơi bớt :D
nhận được vài email khác dù chỉ là công việc tình nguyện nhưng mình càng tin tưởng rằng lúc nào con người cũng cần phải có tinh thần sẵn sàng lên đường. dù không biết phía trước chờ đợi ta là những gì, dù tốt hay xấu thì chỉ có ra đi là con đường duy nhất cho ta câu trả lời?

tháng chín

tháng chín lại sắp hết rồi, và không hiểu sao mình mong nó dài thêm một chút...

Thứ Hai, 13 tháng 9, 2010

muốn chết đi một lúc

"Giá mà được chết đi một lúc. Chắc bình yên hơn một giấc ngủ dài"

đôi khi thấy ngủ cũng không đủ, mông mị chập chờn, thức dậy với thực tại vẫn là thứ cần nhiều dũng khí để đối diện. và như nhà văn nào đó đã nói cần quá nhiều nhận thức và dũng cảm để sống một cuộc sống thực sự trong thế giới này.

có lẽ mình sống quá hời hợt hoặc quá nhạy cảm. chẳng biết làm sao được, sinh ra đã vốn như vậy. có đôi lúc muốn biến mất khỏi những chuyện xung quanh, hoặc xung quanh biến khỏi mình... dạo này cứ 2 tuần thì bật khóc một lần. nhiều khi không biết vì tức giận cái gì. không có cảm giác cái gì cho rõ ràng.

nhiều lúc chỉ cần một mình, không muốn làm phiền ai, nhưng rốt cuộc thì sao?
thấy mệt hoa cả mắt, xung quanh cứ như ảo ảnh chạy loà ra, nhức nhối. rồi nước mắt cứ tự trào ra không sao mà hớt lại kịp.

như lúc ngồi viết cái này cũng vậy, nghĩ là viết ra cho đỡ mệt nhưng thật sự thấy không thở nổi. thôi không viết nữa vì càng bôi càng thấy xấu. thấy mình chỉ như tấm giẻ rách không còn biết dùng vào việc gì nữa.

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

méo

trong lúc chờ thằng kia làm cái clip thiệt là sốt ruột nên lặn lội thân cò ra cái này.
cái nhà này nó méo thì khỏi nói dồi, nhưng mà giờ thì mình nghĩ có thể ngoài cận thị mình còn bị lệch trục =))

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

đã chiếu rồi

và thề là không đọc review :-s



Venice Film Festival, In Competition/World Premiere