Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2012

i feel angry all the time

Giận dữ đúng là điều ngu ngốc nhất mà con người đã từng làm. Cảm thấy tức giận chẳng biết vì cái gì. Mình muốn dẹp hết tất cả những thứ này, phá huỷ hết... :|. Ghê hem.
Giờ thì mình đang làm điều đó, từng thứ một. và mình biết khi mình dừng lại có thể mọi chuyện đã trễ rồi nhưng chưa khi nào mình có cảm giác như vậy rằng mình không dừng được nữa. Đây không phải là điều mình muốn, mình không biết thứ mình muốn là gì nhưng đây chắc chắn không phải là điều đó. Và mình phải thử. Tự nhiên thấy mệt muốn chết!

P/s: hôm nay sau khi coi The Avengers thì mình có thể thông cảm khi The Hulk nói bí mật của ảnh là lúc nào cũng tức giận. We're not a team. We're a time-bomb!

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

hãy chọn một phe.

Sooner or later, Mr. Fowler, one has to take sides, if one is to remain human. (The Quiet American)

Tôi cũng đã chọn rồi. Tôi đứng về phe nước mắt.

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

còn điều nuối tiếc giữ cho đêm vô cùng...

0

"Cô đã ở trên mạng một thời gian rất dài.

Từ mùa xuân sang mùa hạ, từ Lập Thu mát mẻ cho đến khi Đại Hàn rét buốt căm căm.

Bất cứ khi nào ngoảnh lại, cô cũng thấy mình ở một góc nào đó trên mạng, tuổi thanh xuân dần qua, tâm tình ngày càng trở nên ủ rũ, cô đơn giữa đám đông người, trồng hoa quỳnh chỉ để có một cái cớ hợp lý thức qua đêm.

Đọc sách, trò chuyện, mua sắm, nghe nhạc, xem phim, nhóm họp và hội hè. Cả những giấc mơ dài đăng đẵng. Những cô gái và chàng trai. Những cuộc chia tay và hò hẹn. Những lần xuất hiện và biến mất.

Đôi khi cô cũng là người biến mất.

Nếu đã quyết định ra đi, tốt nhất là không nên nói lời giã biệt hay có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Tình cảm quyến luyến của những người còn ở lại sẽ níu chân và níu cả lòng ta. Cô hiểu rõ điều này hơn ai hết. Nên hãy thật lặng lẽ thôi, khi một cô gái biến mất. Dù là giữa thế giới mạng xô bồ những đường truyền, đầy vơi những nhân diện, hay giữa ánh nắng vàng gay gắt của một mùa hè năm 2008."


ii - mộng pháo hoa
nhiệt đới buồn
phương.

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

if you leave

hôm nay đọc được một câu chuyện tan hoang và vỡ nát, không gì có thể hàn gắn được, có cảm giác lạnh buốt khi đọc, rồi thì tôi nghĩ có cần phải hàn gắn không?

khi nhìn vào hai con người đó, dù chỉ là trong hình dung, tôi không chờ đợi gì, như họ không còn chờ sự cứu rồi nào đã từ lâu rồi. cảm giác không chờ đợi gì ở nhau làm cả ba thấy nhẹ nhõm hẳn, trong tưởng tượng, nếu tôi được bước vào câu chuyện, đứng đâu đó chứng kiến họ, rời đi...

tôi đã nghĩ rằng khi họ rời đi, họ cũng đem theo cả trái tim tôi ra đi. nhưng tôi vẫn ở đây, bên trong trái tim đang run rẩy, vì tôi yêu tha thiết hai con người đó, câu chuyện đó.

và họ vẫn ở đây, với tất cả những gánh nặng phải mang trong cuộc đời, phải sống, và chỉ muốn tan ra, tan ra mãi, tan mãi như bọt biển. như nàng tiên cá nhỏ.
Tại sao, tại sao cuộc đời chúng ta lại đi tới nông nỗi này?

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

quên hết đi ^^

"chỉ cần luôn giữ trong thâm tâm mọi điều diệu kì mà trước kia khiến cô say mê choáng váng, và quên hết tất cả những điều còn lại đi."

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2012

hoa bên bờ


“Kiều, điều em tìm kiếm là gì? Là đóa hoa mọc bên bờ, ở một nơi không bao giờ với tới.”

"Mỗi người đều phải sống tiếp, bất kể bằng cách nào. Mỗi người đều thử dùng tiêu chuẩn mà mình coi là hạnh phúc để tiếp tục sống. Cũng có lúc cảm giác đó thật hoang đường. Tính mạng chỉ như một hạt giống phiêu bạt trong gió. Có lúc bị lạc mất trong cánh đồng hoang vắng. Chớp mắt đã không thấy đâu."

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

quá đẹp

"Niềm hạnh phúc sâu xa và trọn vẹn nhất mà chúng ta cảm nhận được trong tình yêu, không phải khi ta nhận ra rằng mình được yêu mà là khi ta nhận ra rằng mình yêu.
Bởi vì yêu chính là đã nhận."

mình chưa có dịp nào để nói với bạn rằng mình hoàn toàn đồng ý khi bạn nói đây chính là mối quan hệ đẹp đẽ nhất. đến nỗi, như mình hay chép miệng, quá đẹp để là sự thật :)), và mình nhận ra mối quan hệ này quan trọng thế nào với mình, rằng mình đã học được từ đó rất nhiều điều. mình muốn nói cảm ơn vì bạn đã ở đây rồi, để tạo ra điều đẹp đẽ này.

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

đối đáp lượm liền

khi đàn ông lèm bèm



còn cánh phụ nữ thì rù rì


khó nói được là mình thích bên nào hơn vì mình thích cả hai hoho. thiệt ra hai cái bài này liên quan gì, chắc tại cả hai cùng có một chữ BAD haha

Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

...

Hôm nay khi đi mua đồ làm kem thì đầu mình toàn nghĩ tới chuyện làm bánh, mình muốn gọi ai đó để nói thôi tôi bỏ hết đây, tôi sẽ học làm bánh, rồi đi bán bánh.

Nếu lần này tôi lại bỏ việc nữa thì có thể không bao giờ trở thành producer được. Rồi tôi nghĩ rốt cuộc thì mình có thực sự mơ ước trở thành producer không? Sao cứ hở ra là nghĩ tới chuyện khác. Tuần rồi trong lúc ngồi họp show mới thì có người nói phụ nữ làm producer cực quá nên sắp tới mấy ảnh chỉ muốn tuyển nam thôi. Tôi thì chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện nam nữ thì ảnh hưởng gì tới chuyện làm producer, ngay cả là ngành nghề khác cũng vậy. Dù rõ ràng là nam nữ có những điểm mạnh, điểm yếu phù hợp riêng với một số ngành này hoặc không hạp lắm với ngành khác, nhưng có thế đi nữa thì nói chung chuyện cực thì ai cũng như ai thôi. Vậy là tôi tự nhiên cảm thấy trong ngành sản xuất này tôi đang đi một con đường không dễ chút nào. Mà hình như đường ngay không đi, thích quàng bụi rậm mới đúng là tôi. Vẫn là giỏi chơi dại nhất.

Buổi tối trong khi ngồi nhìn thằng em chơi cờ tướng trực tuyến với một thằng nào đó trên mạng, không biết là ai, hai người không quen biết chơi đấu cờ, trong cái trang đó còn có cả người ngồi đàn tranh cho các đối thủ thi cờ, phi thường tao nhã, tôi chợt nghĩ là biết đâu đấy trong đám đánh cờ có cao thủ. Thấy thật hưng phấn, dù mình chỉ ngồi nghe đàn tranh.

Rồi tôi nghĩ biết đâu tôi cũng có thể thành cao thủ làm bánh, mẹ ôi, tôi nghĩ có hẳn một con ngựa trong máu mình, chạy phần phật tối ngày sáng đêm, bạc cả bờm, ai chứ tôi mà thành cao thủ thì tôi cũng chịu chả tin được. Chuyện đuổi theo hết cái này đến cái khác làm tôi phờ cả ra, mệt hết biết và kết quả thì không cần ai nói cũng biết là chả cái gì ra cái gì :)). Một nghề cho chín còn hơn chín nghề. Nhưng cái thời buổi này mà còn nghĩ câu trên đúng 100% thì làm gì có, chẳng phải ai ai cũng hai tay ba bốn việc sao. Nghĩ tới thôi mà nản rồi, giờ chỉ thích làm đúng duy nhứt một việc, tiền kiếm được sau đó tung ra chơi bời hết :D. Ông bà chả bảo nhất nghệ tinh nhất thân vinh là gì, thế là tôi quyết định sẽ bám trụ tới cùng với mấy cái tui đang làm đây, không la cà nữa, đứng núi này nhìn đám mây núi khác, mây đây cũng đẹp chán mà với mãi đã được đâu còn ngó chỗ nào nữa. Ngựa thì cứ theo đường cũ mà chạy thôi :)). Nùi này tôi nùi chắc cũng kha khá rồi.

Nhưng thật ra chuyện làm tôi nghĩ nhiều nhất, là sau khi Vân nói nó sẽ học làm bánh, nó đã tính nếu rớt đại học nó sẽ học bánh Âu, chẳng may thế nào nó lại đậu, bây giờ còn đang học thạc sỹ, nhưng nó vẫn muốn làm bánh. Nó nói không thích học hành gì nữa, sau khi hết vụ thạc sỹ này. Và lần này có lẽ sau cú sốc giải thể vừa qua, bố già lần đầu tiên không phản pháo gì cả, chuyện làm bánh của nó tới đâu thì không ai dám chắc nhưng tôi nghĩ có lẽ mọi người cũng dần chấp nhận rằng có thể nó sẽ lấy bằng thạc sỹ Luật lộng kiếng treo trong tiệm bán bánh Âu :)).

Có thể tôi nằm mơ nhưng tôi như bị ném vào câu chuyện đã đọc đâu đó về một anh chàng đang có cả tiền đồ xán lạn, học vị cao, làm việc tại công ty hàng đầu ở nước ngoài bỗng nhiên một ngày thức dậy đã bỏ hết mọi thứ lại phía sau kể cả người con gái mà anh yêu để quay về nhà và trở thành thợ làm bánh, rồi nhiều năm sau khi gặp lại nhau, khi được hỏi vì sao ngày xưa anh bỏ đi, anh chỉ có thể nói rằng anh không thể nào kéo cô theo cuộc trốn chạy của đời mình.

Rồi tôi nghĩ có phải không tất cả chúng ta đang ở trong cuộc trốn chạy của mình, nhưng cũng đồng thời nghĩ rằng đó mới chính là tự do. Chúng ta quá say mê bầu trời tự do, không nỡ "hy sinh" nó dù cho có là vì người mà mình yêu dấu nhất. Tự do quả là khiến người ta khao khát nhưng cũng làm ta đau đớn. Tất cả những gì chúng ta đang làm liệu có ích kỷ quá không? Ai có thể chạy theo cầu vồng mà ta tin là sẽ xuất hiện. Trong cuộc tìm kiếm này, ai mới thật là cao thủ.

Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

cái đẹp là một lời hẹn - Đoàn Minh Phượng

Khi nhìn thấy một con thuyền và nghĩ là nó đẹp, bạn không hề nghĩ đến mảnh nào trong một trăm ngàn mảnh đã được ghép lại để làm nên con thuyền ấy. Một con thuyền đẹp là nhờ cái trật tự theo đó những mảnh nhỏ đã được ghép lại. Cuối cùng, con thuyền cũng không đẹp vì cái trật tự ấy, mà vì những lời hẹn của nó. Lời hẹn của con thuyền là những chuyến đi xa. Nếu đó là một con thuyền cũ, nó cũng đẹp vì những con đường nó đã băng qua đại đương; vì những bờ biển nó đã đến và rời đi, và bây giờ sóng vỗ ở bên trong ký ức của con thuyền, dù bạn không nhìn thấy. Ký ức cũng giống như một lời hẹn.

Cái đẹp luôn luôn dẫn đến những thứ rộng lớn hơn chính nó. Giống như một bài thơ hay thì lớn hơn tổng số các từ được viết xuống giấy. Cái đẹp bắt đầu từ một thứ có hình tướng, nhưng nó không chấm dứt ở đó.

Hãy nghĩ đến khoảng không bạn chừa lại, nó như thế nào. Điều này áp dụng cho việc viết tiểu thuyết, cũng như cho kiến trúc. Cho tất cả mọi ngành design.

Cái đẹp của một con thuyền nằm ở lời hẹn. Một con thuyền còn như thế, huống chi một con người.


(13.01.2011)