Hôm nay mình đọc được một bài blog trên mạng, cô bé trong đó viết gửi cho bạn mình, người đang ở trong "phòng chờ đợi" và chép một tặng bạn một bài thơ của Dr Seuss
“…for people just waiting.
Waiting for a train to go
or a bus to come, or a plane to go
or the mail to come, or the rain to go
or the phone to ring, or the snow to snow
or waiting around for a Yes or a No
or waiting for their hair to grow.
Everyone is just waiting.
Waiting for the fish to bite
or waiting for wind to fly a kite
or waiting around for Friday night
or waiting, perhaps, for their Uncle Jake
or a pot to boil, or a Better Break
or a string of pearls, or a pair of pants
or a wig with curls, or Another Chance.
Everyone is just waiting.
NO!
That’s not for you!”
And when things start to happen,
don’t worry. Don’t stew.
Just go right along.
You’ll start happening too.
Và em khuyên bạn mình đừng ở lại căn phòng đó quá lâu. Nghe em nói, mình như lại thấy được tuổi trẻ của mình, thấy được con người mà mình đã từng là.
Những ngày vừa rồi, mình cũng giống như đang ở trong một căn phòng chờ đợi, ngồi nhìn những cánh cửa. Có lẽ không ai biết chọn cửa nào thì được vì cửa nào cũng có những cái giá của nó, và sẽ không bao giờ biết nếu mình không mở cánh cửa nào cả. Và em nói chỉ có chính chúng ta là những phép màu thôi. Với tất cả những năm tháng mà mình đã sống, sự thật đúng là như vậy.
Hôm nay mình đã bước ra ngoài. Không biết sau đó là chuyện gì. Nhưng phải tiếp tục thôi.
Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013
Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013
“Tớ thích tất cả những thứ cậu mặc, và tớ thích những cái cậu làm cậu nói và lối cậu đi và cả lối say rượu của cậu nữa. Mọi thứ.”
“Cậu muốn nói là tớ cứ như thế này là thực sự ôkê phải không?”
“Tớ không biết cậu có thể thay đổi thế nào, còn thì tốt nhất là cậu thế nào thì cứ như vậy thôi.”
“Cậu yêu tớ đến mức nào?” Midori hỏi.
“Đủ để toàn bộ hổ báo trên thế giới phải chảy ra thành bơ hết,” tôi nói.
“Phét đến thế là cùng,” cô nói, hơi có chút mãn nguyện. “Cậu lại ôm tớ nhé?”
Chúng tôi lên giường cô và ôm nhau, hôn nhau trong tiếng mưa rơi. Rồi chúng tôi nói đủ mọi thứ chuyện, từ hình thức tổ chức đại học cho đến ý thích của chúng tôi trong chuyện trứng luộc rắn mềm thế nào.
“Không biết bọn kiến làm gì trong những ngày mưa nhỉ?” Midori nói.
"Tớ thực sự thích cậu, Midori à. Thích lắm."
"Lắm là bao nhiêu"
"Là như một chú gấu mùa xuân," tôi nói.
"Một chú gấu mùa xuân ư?" Midori lại ngẩng lên.
"Thế nghĩa là sao? Một chú gấu mùa xuân."
"Cậu đang bước đi trên một cánh đồng, chỉ có một mình, vào một ngày xuân, và chú gấu con bé nhỏ đáng yêu ấy với bộ lông mượt như nhung và cặp mắt nhỏ sáng ngời chạy tới đi cùng với cậu. Và nó nói "Xin chào tiểu thư. Có muốn lộn nhào với tôi không?" Thế là cậu với chú gấu chơi với nhau cả ngày hôm đó, quấn quít trong tay nhau, lăn mình xuống triền đồi phủ đầy hoa cỏ ở đó. Hay chưa nào?"
"Ờ. Thật là hay."
"Tớ thích cậu đến như vậy đấy."
"Đó là điều tốt đẹp nhất mà tớ từng được nghe,"
"Tớ sẽ đợi, bởi vì tớ tin cậu. Nhưng khi cậu đã chấp nhận tớ, thì chỉ có tớ thôi. Và khi cậu ôm ấp tớ, thì cũng chỉ nghĩ tới tớ thôi. Và cậu có thể làm bất cứ cái gì với tớ, nhưng đừng làm tớ đau khổ. Ôm tớ đi."
"Tớ phải nói chuyện với cậu," tôi nói. "Tớ có hàng ti tỉ thứ phải nói với cậu. Trên đời này tớ chỉ muốn có cậu. Tớ muốn gặp cậu và nói chuyện. Tớ muốn hai chúng mình bắt đầu mọi chuyện từ đầu."
Midori đáp lại bằng một hồi im lặng dài, thật dài - cái im lặng của tất cả những làn mưa bụi trên khắp thế gian đang rơi xuống tất cả những sân cỏ mới xén trên khắp thế gian. Trán tựa vào vách kính, tôi nhắm nghiền mắt và chờ đợi. Cuối cùng, giọng nói âm thầm của Midori phá vỡ cái im lặng ấy: "Cậu đang ở đâu?"
dễ thương quá :D
Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013
Hôm nay nhận được email mẹ gửi trong đó có một câu như vầy... "Nhiều người gặp thất bại trong cuộc sống là những người không nhận ra họ đã đến gần với thành công thế nào khi họ quyết định bỏ cuộc.", chưa kịp đọc tới hết đã rớt nước mắt, thấy mình nợ con người này cả cuộc đời mình và thấy mình ngu ngốc quá, thấy mình phí phạm thời gian, đã lỡ rồi bao nhiêu cơ hội để được hạnh phúc. Đã đến lúc phải bước ra ngoài đi xa khỏi cái vỏ bọc mà mình đã chui rúc bao nhiêu năm, phải dũng cảm đối mặt với mọi chuyện. Hy vọng vẫn còn kịp. Có thể mình không xứng, nhưng mình hứa sẽ không làm mọi người phải thất vọng, những ai đã luôn không bao giờ từ bỏ hy vọng đối với mình.
Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013
có lẽ bạn nói đúng, mình chỉ là thân con lừa mà ưa cử tạ.
giá như mình suốt đời được làm Lennie
giá như người ta biết mình không cần lời xin lỗi, mình chỉ cần tình yêu
giá như mình xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn, xin lỗi nhưng mình không nghĩ vậy đâu :))), chỉ đùa thế thôi.
hôm nay mình cũng vui mà cũng buồn. lễ sắp kết thúc rồi, phải đến tận tháng chín mới lại có dịp. lễ lạc năm nay ở nhà nhìn mọi người up hình từ khắp nơi trên thế giới, ganh tỵ lắm. nhưng cũng chẳng mấy, mình cũng thích ở nhà, đi vòng vòng, coi Iron man 2 lần, lần đầu coi một mình và lần sau có bạn đi chung, lần nào cũng thấy sến, mà sến sang.
hôm qua đi ăn với Duy, em nói có lẽ cũng chỉ còn chào được những bạn bè nào thật thân và có duyên với nhau nữa thôi, hôm chia tay Duy ở sảnh họp báo kickoff tiệc phim tưởng là em sẽ cứ vậy mà đi nhưng em lại ghé qua BH để chào mình và Nhi. mình không biết nữa, có lẽ chúng ta cũng có duyên phải không?!.
chiều giờ bị bố mẹ dí, kẹt quá mình nghĩ chết là xong thôi, bố mẹ đúng là những nhân vật cộm cán phải chịu trách nhiệm nếu mình bị dồn tới đường cùng. nói thế thôi chứ mình thương bố mẹ chảy nước mắt, cả đời mình nợ bố mẹ. coi như mình không trả được rồi. mình sẽ làm tiếp, lần này mình không làm lại nữa. mình muốn được đi tiếp từ những buồn bã này, mất mát này. mình sẽ sống, không dám hứa là tốt hơn nhưng "phải sống".
giờ thì mình chỉ thấy rất nhớ BH. nhưng rồi sẽ quen...
giá như mình suốt đời được làm Lennie
giá như người ta biết mình không cần lời xin lỗi, mình chỉ cần tình yêu
giá như mình xinh đẹp hơn, giỏi giang hơn, xin lỗi nhưng mình không nghĩ vậy đâu :))), chỉ đùa thế thôi.
hôm nay mình cũng vui mà cũng buồn. lễ sắp kết thúc rồi, phải đến tận tháng chín mới lại có dịp. lễ lạc năm nay ở nhà nhìn mọi người up hình từ khắp nơi trên thế giới, ganh tỵ lắm. nhưng cũng chẳng mấy, mình cũng thích ở nhà, đi vòng vòng, coi Iron man 2 lần, lần đầu coi một mình và lần sau có bạn đi chung, lần nào cũng thấy sến, mà sến sang.
hôm qua đi ăn với Duy, em nói có lẽ cũng chỉ còn chào được những bạn bè nào thật thân và có duyên với nhau nữa thôi, hôm chia tay Duy ở sảnh họp báo kickoff tiệc phim tưởng là em sẽ cứ vậy mà đi nhưng em lại ghé qua BH để chào mình và Nhi. mình không biết nữa, có lẽ chúng ta cũng có duyên phải không?!.
chiều giờ bị bố mẹ dí, kẹt quá mình nghĩ chết là xong thôi, bố mẹ đúng là những nhân vật cộm cán phải chịu trách nhiệm nếu mình bị dồn tới đường cùng. nói thế thôi chứ mình thương bố mẹ chảy nước mắt, cả đời mình nợ bố mẹ. coi như mình không trả được rồi. mình sẽ làm tiếp, lần này mình không làm lại nữa. mình muốn được đi tiếp từ những buồn bã này, mất mát này. mình sẽ sống, không dám hứa là tốt hơn nhưng "phải sống".
giờ thì mình chỉ thấy rất nhớ BH. nhưng rồi sẽ quen...
Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013
những ngày này tôi đi ngủ và thức dậy trong mệt mỏi, đau khổ, hơn hết là giận dữ, tự hỏi mình đang làm gì đây. nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, khi đối diện với cuộc đời, tôi đã tha thứ, đúng hơn là chúng tôi đã tha thứ cho nhau.
tôi biết ngày mai mình sẽ vẫn thức dậy, sẽ lại có những kế hoạch, sẽ làm việc vì nó. tương lai đã ở ngay đây rồi. tôi sẽ lại có những ngày than khóc, nhưng chưa lúc nào thấy mình tự tin như vậy. tôi sẽ không sợ hãi nữa.
ngồi trong ánh nắng của một ngày mới, tôi mong những điều giản dị như vầy sẽ tồn tại mãi. cầu mong những phút giây bình yên sẽ đến, hy vọng sự thanh thản đến được với mình và mọi người.
tôi biết ngày mai mình sẽ vẫn thức dậy, sẽ lại có những kế hoạch, sẽ làm việc vì nó. tương lai đã ở ngay đây rồi. tôi sẽ lại có những ngày than khóc, nhưng chưa lúc nào thấy mình tự tin như vậy. tôi sẽ không sợ hãi nữa.
ngồi trong ánh nắng của một ngày mới, tôi mong những điều giản dị như vầy sẽ tồn tại mãi. cầu mong những phút giây bình yên sẽ đến, hy vọng sự thanh thản đến được với mình và mọi người.
Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013
Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013
ru mình
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như lau mềm không cưỡng được gió hoang
Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy
Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như cát dài mòn hao bởi sóng kia
Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh
Môi bâng quơ hát mấy điệu chia lìa
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi
Đồi lại xanh như chẳng nhớ điều gì
Dây đàn đứt có người về nối lại
Những chuyện cũ đâu thể nào buồn mãi
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi...
(N.T.N)
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như lau mềm không cưỡng được gió hoang
Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy
Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như cát dài mòn hao bởi sóng kia
Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh
Môi bâng quơ hát mấy điệu chia lìa
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi
Đồi lại xanh như chẳng nhớ điều gì
Dây đàn đứt có người về nối lại
Những chuyện cũ đâu thể nào buồn mãi
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi...
(N.T.N)
Thứ Ba, 26 tháng 3, 2013
có những đêm mệt chết đi được mà không ngủ nổi, đầu óc nghĩ ngợi linh tinh không dừng được. mình đã tự nhủ, chuyện gì tới sẽ tới. còn nhớ nhiều năm trước khi đó đang trong cảnh đau lòng vướng mắc, có hỏi Nhi những lúc đó Nhi làm sao, ngày đó quả thật là bí quá làm liều. Nhi nói nếu đã cố gắng rồi mà không giải quyết được thì "let it be", vì nghĩ vậy nên mình stop trying to control everything and just let go. nhưng cuộc đời dường như lúc nào cũng vậy, cây muốn lặng nhưng gió không ngừng thổi, biết làm sao?!
đôi khi mình nghĩ đó là người mà mình phải gặp, chuyện mà mình phải làm, là điều mà ông trời muốn thử thách mình. mình đã nhận, mình có thể thua, có thể thắng, mình đã vẫn luôn thử mọi cách trước khi buông xuôi... theo cách của mình. hôm nay mẹ hỏi mình, con thử nghĩ về cuộc đời con nếu không như vậy con có vui không. Vân nói với mình hãy suy nghĩ về chuyện của mình, mình không còn trẻ nữa, rong chơi dừng lại ở đây là đẹp rồi.
"tình yêu thật ra là chán" - hôm bữa lúc đọc được trên fb của bạn Hiệp mình đã nghĩ ừ nó chán thật. nhưng nếu không phải vì tình yêu suốt những năm qua mình sống bằng gì. người khác mình không rõ, những điều mình làm cho đến bây giờ đều nhờ có tình yêu, nếu không có chắc mình bỏ cuộc lâu rồi. nhưng đổi lại đã buộc vào tình yêu bao nhiêu là trách nhiệm, rồi nhớ lại "cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau. Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu, không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này." Mơ ước của mình vẫn vậy, hằng đêm được nhìn người mình yêu già đi.
thật ra mình không phải muốn nói chuyện tình yêu, hôm nay mình chỉ muốn nói về những lựa chọn. sớm hay muộn người ta cũng phải chọn một bên. thậm chí mình biết mình đã chọn lâu rồi, từ nhiều năm về trước. mất nhiều năm để nhận ra mình sẽ vẫn là người như vậy, không bao giờ khác đi được, thậm chí không thay đổi bao nhiêu so với mười năm trước. mình hay nói đùa với mọi người, mình chỉ xạo vậy thôi chứ thường thì mình đã có quyết định rồi. mình đã nghĩ sao cũng được miễn là để mình yên. và không bao giờ được yên cũng chính vì tính tình như vậy. sau những ngày tháng đau khổ và giận dữ, giờ mình chỉ muốn được sống thật với lòng. điều gì là quan trọng với mình. là điều mà mình nghĩ tới đầu tiên mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ.
nếu phải như vậy thì sẽ như vậy.
đôi khi mình nghĩ đó là người mà mình phải gặp, chuyện mà mình phải làm, là điều mà ông trời muốn thử thách mình. mình đã nhận, mình có thể thua, có thể thắng, mình đã vẫn luôn thử mọi cách trước khi buông xuôi... theo cách của mình. hôm nay mẹ hỏi mình, con thử nghĩ về cuộc đời con nếu không như vậy con có vui không. Vân nói với mình hãy suy nghĩ về chuyện của mình, mình không còn trẻ nữa, rong chơi dừng lại ở đây là đẹp rồi.
"tình yêu thật ra là chán" - hôm bữa lúc đọc được trên fb của bạn Hiệp mình đã nghĩ ừ nó chán thật. nhưng nếu không phải vì tình yêu suốt những năm qua mình sống bằng gì. người khác mình không rõ, những điều mình làm cho đến bây giờ đều nhờ có tình yêu, nếu không có chắc mình bỏ cuộc lâu rồi. nhưng đổi lại đã buộc vào tình yêu bao nhiêu là trách nhiệm, rồi nhớ lại "cảm thấy tình yêu đẹp nhất là hai người bầu bạn với nhau. Không cần ràng buộc, không cần vòng vo, không cần sở hữu, không cần khát vọng khai thác được ý nghĩa gì từ bạn tình. Đó là thứ đã xác định phải hụt hẫng. Nhưng phải là hai chúng ta được xếp cạnh nhau, đứng ngắm cái nhân gian vắng vẻ này." Mơ ước của mình vẫn vậy, hằng đêm được nhìn người mình yêu già đi.
thật ra mình không phải muốn nói chuyện tình yêu, hôm nay mình chỉ muốn nói về những lựa chọn. sớm hay muộn người ta cũng phải chọn một bên. thậm chí mình biết mình đã chọn lâu rồi, từ nhiều năm về trước. mất nhiều năm để nhận ra mình sẽ vẫn là người như vậy, không bao giờ khác đi được, thậm chí không thay đổi bao nhiêu so với mười năm trước. mình hay nói đùa với mọi người, mình chỉ xạo vậy thôi chứ thường thì mình đã có quyết định rồi. mình đã nghĩ sao cũng được miễn là để mình yên. và không bao giờ được yên cũng chính vì tính tình như vậy. sau những ngày tháng đau khổ và giận dữ, giờ mình chỉ muốn được sống thật với lòng. điều gì là quan trọng với mình. là điều mà mình nghĩ tới đầu tiên mỗi sáng thức dậy và trước khi đi ngủ.
nếu phải như vậy thì sẽ như vậy.
Thứ Năm, 21 tháng 3, 2013
thật ra mình chỉ cần ai đó yêu thương và chỉ bảo mình mỗi ngày. nhưng rồi như một vòng lẩn quẩn, mình sẽ không tin và chẳng nghe lời :D. người ta có thể mơ to bao nhiêu tuỳ thích nhưng phải làm việc cho giấc mơ đó thì nó mới thành sự thật được. vì vậy nên mình vẫn ở đây. giấc mơ thì ngày một xa.
có những buổi sáng thức dậy, mình thấy hoang mang, mất dần hy vọng với những giấc mơ mà mình từng có. nếu đây là cuộc đời mà mình chọn tại sao mình lại mất nhiều thời gian loay hoay như vậy. mình lại muốn ra đi. như một kẻ thất bại chạy trốn thực tại.
Sooner or later, Mr. Fowler, one has to take sides, if one is to remain human.
không phải mình đã chọn rồi sao?
có những buổi sáng thức dậy, mình thấy hoang mang, mất dần hy vọng với những giấc mơ mà mình từng có. nếu đây là cuộc đời mà mình chọn tại sao mình lại mất nhiều thời gian loay hoay như vậy. mình lại muốn ra đi. như một kẻ thất bại chạy trốn thực tại.
Sooner or later, Mr. Fowler, one has to take sides, if one is to remain human.
không phải mình đã chọn rồi sao?
Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013
Đừng trách
(2g sáng 12/5/2009)
Thơ Nguyễn Phong Việt.
Có những tình yêu tự đặt ra cho mình những giới hạn
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…
Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…
Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ
thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…
Đừng trách
khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
tuyệt đối không tin vào những bất trắc
cho đến khi…
Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…
Đừng trách
nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
phải một lần được gieo xuống
trong gió mưa…
Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…
Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?
có những yêu thương từ chối ta như thể ta không hề xứng đáng
nên đừng trách…
Là định mệnh ngẫu nhiên chọn ta giữa muôn triệu người để thử thách
tin một người ở trong tim như ta đã từng cố chấp
tin một nụ hôn duy nhất ở giữa trời và đất
tin một ánh mắt mà nếu thiếu ta trong nhãn cầu sẽ cô độc
tin cả vào những tháng ngày ta nâng niu trên tay chỉ toàn là ngờ vực
bởi vẻ đẹp của những giấc mơ…
Chúng ta có thể đã sống đúng cuộc đời của những người trú mưa
tìm thấy một mái hiên rồi đứng chung lặng lẽ
thỉnh thoảng hỏi thăm nhau – nếu lạnh thì nép thêm vào một chút nhé?
thỉnh thoảng cầm tay nhau – cho khác với những người xa lạ
thỉnh thoảng trách một lời – lúc cơn mưa bạt thêm vào lòng một chút gió
rồi thì nắng lên ở đâu đó ngoài phố
chúng ta mỗi người chỉ để lại được dấu chân…
Đừng trách
khi ta đến trong cuộc đời này với hình hài mà ta ước mong
mỗi ngày qua đều nhận ra không có gì là trọn vẹn
nhưng ta đã yêu thương theo cách những gì con người ta có được
chọn một con người để sẻ chia phần tâm hồn sâu thẳm nhất
tuyệt đối không tin vào những bất trắc
cho đến khi…
Điều đáng sợ trong tình yêu không phải là lúc con người ta yêu thương đã mất đi
mà chính là tình yêu ấy không hề giống như ta tưởng tượng
con người ấy không hề giống như ta vẫn biết
trái tim ấy không hề giống như trái tim ta nằm bình yên trong ngực
và ta quặn đau…
Đừng trách
nếu ta tự nhủ mình vẫn tin vào phép màu
khi ai đó không chọn lựa ta nghĩa là ta thuộc về một chọn lựa khác
nghĩa là từ giây phút này bàn tay ta cần nắm còn đang ở phía trước
nghĩa là tình yêu trong ta chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình dài được vài bước
nghĩa là nỗi cô đơn này là vực sâu cần thiết
phải một lần được gieo xuống
trong gió mưa…
Rồi chúng ta sẽ mỉm cười với cái gọi là ngày xưa
làm thế nào biết trước đúng hay sai để mà lo lắng
ta chỉ đủ bao dung khi đi qua được oán hận
nhìn người mình yêu thương nay sống một cuộc đời với người khác
như một niềm vui…
Sao không cho ta thêm một cơ hội để định mệnh giúp ta gặp đúng một con người?
(2g sáng 12/5/2009)
Thơ Nguyễn Phong Việt.
Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2013
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)