Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

beautiful mess

Dạo gần đây rất dễ xúc động, từ chuyện nhỏ xíu cho đến chuyện to bự, đành đổ thừa chắc tại nội tiết tố. Cũng không biết sao mà buồn bã đã đeo bám vào người, từ khi còn non nớt, khờ dại hơn bây giờ. Rất nhiều. Và có cảm giác chưa có ngày nào mà nó bỏ mình đi :D. Cả hai cứ quấn lấy nhau như vậy cho đến tận hôm nay. Có ai dành buồn bao giờ đâu nhưng mình phải nói đúng là mình sinh ra để đóng vai này :)). Và cũng chọn như thế.

Rồi lại nhớ tới một đoạn viết nhỏ mà cô Đoàn Minh Phượng post lâu rồi trên fb về chuyện nỗi buồn phải được hiểu. Cô nói là một ngày nào đó nỗi buồn sẽ được hiểu, đó là khi người mang nỗi buồn cảm thấy tự do trước định mệnh mà mình mang.
Mỗi khi thấy buồn, mình luôn mang trong lòng một hy vọng thầm lặng rằng ngày nào đó nỗi buồn này sẽ được hiểu. Mình đã tin như vậy.

Những nỗi buồn thương trong lòng mình có lẽ khó ai mà hiểu được. Mình không thể diễn tả được chuyện này. Nhiều khi ngay bản thân cũng thắc mắc không hiểu vì sao mà mình buồn quá vậy, lại hay ngần ngại chuyện bày tỏ để tìm kiếm sự đồng cảm, không cần ai đó phải hiểu chuyện này, thật ra chỉ cần mọi người biết là những nỗi buồn đó có thật. Nó luôn hiện diện bên trong này, ngay ở đây nơi tim mình. Như một phần con người mình mà không có cách nào để chối từ. Nhưng mình không chán ghét nó, mà mình thương. Nó giống như kiểu tui xấu, chuyện đó cũng tốt thôi, tui sẽ không bao giờ tốt, vậy cũng không tệ. Buồn cũng không có gì không tốt.

"Như Mạnh Tử nói “Vô trắc ẩn chi tâm phi nhân dã” – không có lòng trắc ẩn không phải là người vậy. Dù rằng lòng trắc ẩn không đem lại cho chúng ta niềm vui mà chỉ khiến ta cảm thấy đau nhói trong lòng, khiến ta thấy mình bất lực, thất bại. Khiến ta thấy mình như kẻ thua cuộc trước cái ác và những điều đau khổ. Nhưng không ai không có lòng trắc ẩn. Nó là một gánh nặng mà trái tim ta phải mang khi ta là một con người." - Khi bạn đau lòng, đừng ngại rơi nước mắt
Vậy đó vì chúng ta là con người, đó sẽ là gánh nặng mà chúng ta phải mang theo cho đến ngày được giải thoát khỏi thế giới này.
 
Thật ra lúc rày mình đang yêu. Mình bận lắm, ai thấy mình không rong chơi nữa thì hoặc là mình bận làm, hai là mình bận yêu. Nói chứ yêu đương bận dữ lắm chứ không như người ta vẫn đứng ngoài nhìn thấy. Mà mình đã lớn rồi ấy, không phải kiểu mới mẻ, say mê, đắm đuối rồi cãi cọ, làm mình làm mẩy gì đâu. Nhưng yêu mà, chẳng còn thấy ai nữa cả. Như lâu rồi mình có viết tình yêu với mình giống như sự từ bỏ bản thân. Mỗi lần như vậy thấy mình không còn là chính mình nữa, những chuyện giống vậy cứ như xé mình ra. Mỗi lần là một lần phải thoát xác. Dạo gần đây mình cũng phải làm chuyện này đó, phải thoát xác :)). Nhiều bữa mình thấy chuyện tình cảm này là điều tuyệt vời nhất, kiểu như "tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời". Nhưng cũng có bữa mình lại thấy chuyện này không có thật :)). Love is one big illusion. Ngay cả thế mình vẫn đang yêu. Rất hạnh phúc. Và buồn, đúng kiểu ương dở của mình.

Vì hay buồn thế mà mình rất thích mấy chuyện hài hước. Mình thích thư giãn. Ai làm mình vui mình sẽ yêu người đó. Làm mình khóc là mình sẽ mất tích ngay. Sợ lắm. Lúc mình vui ấy mà, ai muốn gì sẽ được cái đó. Chỉ cần đó là ước mơ của người mình yêu, mình sẽ không ngại gì hết, muốn mặt trăng mình nhất định cũng ráng hái cho được :)).

Mình yêu sự hỗn độn xinh đẹp này. Dù nó làm mình mệt chết đi sống lại. 

P/s: "its painful to fight by yourself - but its actually fun to fight as a team :)" hôm nay mình đã khóc khi đọc lại dòng này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét