Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

“It’s best to give while your hand is still warm.” (*)


lâu lâu lụm được bài hát nghe tới nghe lui :d. những ngày không biết nói gì, viết gì cũng thấy tầm thường nhưng vẫn nên chia sẻ rằng tôi lại mắc bệnh nói năng khó khăn, viết lách dốt nát :)). Nghe nhạc thôi. Ngay lúc này trong đầu chỉ nghĩ thì trong khi tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau.

(*) câu kia được quote lại từ cuốn Người phàm của Philip Roth. Chỉ vì thấy nó cũng ấm ấm nên để lên thôi :d

Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

Tình yêu

Trần Dần
Gửi em K, những ngày phải xa nhau

Em ơi
anh không ngủ được
bốn đêm rồi !
Nhớ em
đường phố Sinh Từ
đen cả mũi
mùi than
mùi bụi
Nhớ gian nhà
bây giờ
lùi lũi
một mình em
Em ạ
Tình yêu không phẳng lặng bao giờ
Nó đè sóng
đè mưa
nổi bão…
Tình yêu
không phải chuyện
đưa cho nhau
ngày một bó hoa
Nó là chuyện
những đêm ròng
không ngủ
tóc tai bù
như những rặng cây to
nó vật vã
những đêm trời động gió
Tình yêu
không phải là
kề vai mơ
sầu mộng dưới trăng mòn
mà phải sống
phải cởi trần
mưa nắng
phải mồ hôi
chảy đẫm
tận buồng gan.
Tình yêu không phải
chuyện ngàn năm
kề sát má
mà bỗng dưng –
một quả tim chung
phải bổ nó
làm
đôi
người một nửa
người
ôm một nửa…
Tình yêu
không phải là
những chiếc toa đen
con tàu cuộc sống
tuỳ chuyến đi
mà cắt bỏ
hoặc nối thêm
Mà tự nó là
Một ĐẦU TẦU HOẢ
có nghìn toa
buổi – sáng
buổi – không đèn
Triệu mã lực
con tàu điên
tàu dại
nó đâm bừa
gãy cẳng
ngày đêm
nó hú chết
thời gian
khoảng cách
nó rú lên
trên trái đất
chưa người
chưa xã hội
chưa luân thường
ước lệ…
Tình yêu không phải
chuyện bạ sao yêu
cũng được
nó lạ lùng
như giữa một trời sao
triệu triệu ánh
Chỉ có anh
đã khản tiếng
kêu gào
mới gọi được
vì – sao – em
hay khóc
Và có em
đi mãi đến mê
người
mới dừng lại
ôm mình anh
buồn tủi
vì – sao – anh
rốc lửa
xém bên trời…
Tình yêu
không phải
có hoặc không
cũng được !
mà nó như là
những vần thơ
những bắp thịt
những đường gân
tổ quốc
*****
Em ơi
em lại khóc
em à ?
Gian nhà vắng
con chó nằm nó rú…
Anh mới đấm lên trời
dăm quả đấm
bao giờ anh
ngồi
chết
một gian buồng
bốn bức tường
nó giữ chịt người
anh
để giáo dục anh về nhiều chuyện
và chuyện yêu
- là câu chuyện chúng mình…
Em đọc kỹ
trang thơ này nhé
Em đếm xem
bao chữ
bao vần
cũng tựa bao đêm
em ngắm trời sao
em đã thấy
một vì sao
ngất ngưởng
vì – sao – anh
nó chuyển bốn bên trời
đuôi nó cháy – đúng là
vì sao dữ
Anh cho phép
em khóc nhiều
khóc nữa
Em ơi
tình yêu em
không có tuổi bao giờ
mươi thế kỷ
vì sao
anh
vẫn cháy…

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Thứ Hai, 20 tháng 2, 2012

cho những phút yếu lòng

"Rồi chúng ta sẽ trở thành cát bụi. Cái chúng ta để lại được là gì? Cái tên nào rồi cũng bị lãng quên, gương mặt nào rồi cũng bị nhạt nhòa đi. Thử nói xem chúng ta sẽ sống vì cái gì?

Sống vì cái gì ư? Cậu xoay chân trong những vũng nước nhỏ, ngẩn người ra suy nghĩ. Cùng một chỗ này đây, hàng trăm triệu năm trước là những con khủng long, và bây giờ là cậu và Choi Seung Hyun. Cậu sẽ làm con thằn lằn sấm sải đôi cánh vĩ đại che phủ ánh sáng mặt trời, còn Choi Seung Hyun, anh sẽ làm con khủng long bạo chúa với đôi tay quá ngắn để bắt mồi.

Vì những khoảnh khắc, cậu nói, và nhìn thẳng vào anh khi anh quay lại tìm câu trả lời trong mắt cậu."
(trích Khi Seung Ri ngủ của Mike Kobayashi)

tôi từng không tin vào những khoảnh khắc cho đến một ngày... và ngày ấy cũng đã xa lắc như thể mắt tôi chỉ còn nhìn thấy những vùng loang loáng, rồi tối kịt không có cách nào để gặp lại nữa. nhưng nó kịp để lại cho tôi những khoảnh khắc mà vì đó tôi đã thay đổi và tiếp tục cho đến tận hôm nay.

tôi mong có thể nói ra những suy nghĩ của mình thật rõ ràng và dễ hiểu nhưng lực bất tòng tâm, tôi thấy không biết sao có thể diễn tả nội tâm của mình, dù nói hay là viết, nhưng có lẽ đó không phải cái mà tôi cần, chỉ là tôi muốn vậy mà thôi.

vậy cái tôi cần, chỉ là sự rộng lượng với những nỗi buồn và sự kì lạ của mình, nếu có thể hãy tha thứ nhé vì đôi khi tôi đã không thể tự tha thứ cho chính mình.
(21 June 2009)

---

Hôm đó thứ mấy, trước đó mình đã say sưa ra sao không nhớ chỉ biết cái đoạn ba lăng nhăng ở trên được viết sau khi đã uống vài lon bia. Huhu bực quá đi mất, Ka ôi, có thể làm ơn thôi đi dù chỉ một phút không? Rốt cuộc thì cuộc đời này chỉ là một vòng xoáy, điểm cuối cùng mà nó đưa tất cả chúng ta tới là sự diệt vong. Nhưng con đường đi tới nơi đó không phải do chính mình chọn sao?
Những buổi sáng thức dậy trong uể oải, có khi gối vẫn còn ướt, mình chỉ muốn hét lên "it's way too much", rồi thì sao, vẫn phải dậy thôi.

Chuyện khoảnh khắc ở trên nhắc mình nhớ tới ông Steve Jobs từng đề cập đến vụ connecting the dots. Đùng một cái cuộc đời cứ như ào qua trước mặt, những khoảnh khắc hạnh phúc, buồn rầu, chiến thắng, bại trận, đúng đắn, và cả đáng xấu hổ, tất cả những điểm đó, hết điểm này tới điểm khác cứ nối dài ra mãi. Và bây giờ thì mình còn biết sống vì cái gì nếu không phải vì những khoảnh khắc.

Hạnh phúc thật sự là hành trình, nó không phải cảm giác khi người ta đến đích mà là trên từng chặng đường. Mỗi sáng thức dậy nếu mình cũng tự hỏi "Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi sẽ muốn làm những gì tôi sắp làm hôm nay?". Chẳng còn có gì phải nghi ngờ hay băn khoăn nữa...

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

vậy thôi

hôm nay đi làm ra trong cảnh chiều nhập nhoạng, xe cộ thì xô đẩy, mình đứng chờ một lúc cho bớt đông để ù té sang đường, dạo này cứ phải băng ngang qua công viên Lê Văn Tám để lấy xe, hoà chung vô khung cảnh các anh chạy bộ, các chị múa kiếm, các cô tập thẩm mỹ, các em tập hát... làm mình thấy thật phấn khích, bao nhiêu người ngoài kia đang nỗ lực sống dài hơn mỗi ngày. rồi mình nghĩ giờ này bạn cũng đang tất tả lên bus xuống bus để về nhà, ăn xong lại lật đật ra quán, thấy thật là khâm phục...
trên đường về đến ngã tư Hàng Xanh, có chú ăn xin bị mù mắt thổi sáo kiếm chút cháo qua ngày, hôm nào cũng ngồi chỗ đó hông biết có chuyện gì vui hay mới trúng mánh mà lúc chạy ngang mình để ý thấy chả cười te tét :d, mình đã nhủ trong bụng, chời cha đó mà còn cười được như vại lẽ nào mình hông cười nổi.
chạy tiếp lên đoạn nữa chờ đèn đỏ ngay chợ Văn Thánh thì có anh kia đậu xe trước mặt mình, dòm dáo dác thấy đâu có đeo tai phone đâu mà ảnh nhịp chân khí thế luôn, không lẽ chờ đèn đỏ cũng relax dữ vậy sao, nào giờ sao mềnh không biết, mai mốt dừng đèn đỏ mình cũng phải hút gió mấy được :D :D :D
về đến đầu làng thì phải quẹo lại mua sữa cho con bé gái, mẹ gọi nói nó than dạo này thiếu sữa quá mà mẹ không có xe. bố già bữa này đi tái khám định kỳ, bé gái thì đi học, về tới nơi có 2 mẹ con ăn cơm, mẹ hái rau cải trên tầng mái nấu canh với thịt bằm, mỗi người cũng vớt được chén cơm ngon lành.
vậy thôi, một ngày không dài cũng không ngắn, một ngày cũng việc cũng làm cũng nhớ cũng thương, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ vui lắm rồi.
P/s: trong lúc đao lại The English Patient lỡ tay đao cả Titanic dồi, thôi giờ mèo cứ ăn vụn trước một ít vại :d

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

for birthday week :d

Cũng chưa hẳn là tới ngày tới giờ gì đâu mà cứ nhấp nhỏm không yên trong bụng nên thôi làm một cái để đây, chưa chắc còn có cái nào nữa không, post này tôi dành tặng một người nhân dịp tuần-lễ-sinh-nhựt của chàng đang tới gấu quần rồi :d. Tôi cũng biết có nhiều bạn bè thắc mắc rốt cuộc mối quan hệ giữa chúng tôi là gì. Tôi cũng không biết có cần phải luôn gọi rõ tên mọi thứ như vậy không nhưng thôi nếu cần phải nói ngay một cái tên thì bạn cứ tạm gọi chúng tôi là đồng đội đi. Chúng tôi, tôi và bạn là một đội, như bạn vẫn hay đùa là đội "liều-ăn-nhiều", ăn thì cũng chưa thấy nhiêu chứ liều một lần cứ phải liều hoài :)). Nói ra cũng thấy ghê thiệt, đội này không biết chơi môn gì, nhưng có thể nói ngay sở trường là chơi dại, tất nhiên dại dột thì nhiều rồi nhưng không có nghĩa là mỗi lần chơi là một lần bớt dại, chỉ thấy càng ngày càng dại thôi :|. Thôi bây giờ vô nội dung chính, để tôi nói đôi dòng về đồng đội của mình nha.

Ngày hôm qua theo đường link "Tự lực ăn đòn" post đâu trên wall của Em, vòng vèo qua vài ba con hẻm nữa thì tôi lụm được cái hình này.


Tôi cứ nhìn mãi tấm hình này, không rõ khi đó chàng bao nhiêu tuổi, không rõ là tinh hoa phát tiết hay cái máy ảnh biết nịnh nọt, hay chỉ tại tôi mắc bệnh dại trai, chỉ thấy ôi trời sao dễ thương quá vậy (ac ac). Nhìn hình đi. Có ai biết được người như trong hình đó, vừa ngây thơ chong xáng, vừa buồn bả dịu dàng (chỉ mỗi tội đi tới đâu lưu tình đến đó), hỡi ôi bao năm lăn lộn trên giang hồ đã luyện thành chánh quả những môn công phu như "ngậm máo phun người", "thọt gậy bánh xe", "trêu chóa chọc mèo", thôi thì đủ cả, gây nhức nhối từ đầu làng tới cuối xóm, gây hoang mang trong quần chúng, gây bàng hoàng cho biết bao chái tim non nớt bồng bột già trẻ trai gái :)). Phút trước vẫn còn hiền lành ngoan ngoãn phút sau đã chạy loạn lên như chó dại, nhìn mặt mài thấy thương chứ nhiều khi muốn tát cho chết. Người ở xa còn thấy nghiêng thùng đổ gánh thì những người ở gần còn kinh hồn bạt vía bao nhiêu phen. Chẳng lẽ mà lại đi bêu riếu đồng đội của mình nhưng không thể nào không kể tới bởi tài năng đó đã vang danh thiên hạ. Nói đi cũng phải nói lại, lỗi không phải tại hết nơi chàng đâu, cũng là do tình thương làm hại con thơ, là do dư luận dung túng, chúng ta cũng có phần góp vô tạo nên một nhân vật như vại :d. Nhưng là xấu hay là tốt, khốn khổ hay hạnh phúc chàng vẫn là người muốn tự mình hốt hết. Đó cũng là người đến giờ phút này đã luôn cố gắng sống một cuộc đời thành thực, tôi nghĩ điều đó đòi hỏi rất nhiều can đảm. Đến đây chắc thôi tha cho chàng được rồi. Tha cho đó.

Người ta nói tam thập nhi lập, thấy tên hay ghê chưa, cuộc đời chỉ như vừa mới bắt đầu mà thôi, ngày tháng trước mặt mới thật là hứa hẹn, ai nói là đã qua hết thăng trầm vinh nhục, yêu hận sân si :)), ai nói. Còn phải sống dài lắm nha... Nhìn lại thì cũng thương lắm nhưng thương thì thương miệng vậy thôi chứ chẳng giúp gì được đâu, vẫn là phải tự mình thôi. Những gì đã qua coi như để dành suốt đời rồi, những ngày sắp tới mỗi ngày là một ngày tươi đẹp nha... Xúi dại thì luôn có dư sẵn ở đây không có gì mà phải lo lắng nữa, chỉ lo sao mình khôn quá không chịu nổi thôi =))

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2012

hey, how's it going?

bạn gọi điện chỉ để hỏi mình how's it going?, những ngày mình không thể nói được cùng ai.

không hiểu sao có những người mình thương chảy nước mắt, dù mình không bao giờ nói ra được với họ.

tình cảm là bài học suốt đời của chúng ta.

có bài hát như thế này 'you don't know what it's like baby, you don't know what it's like, to love somebody, to love somebody, the way i love you.'

lại có người hát 'till now, i always got by on my own, i never really cared until i met you and now it chills me to the bone. how do i get you alone.'

''cause you are not alone and i am there with you, and we'll get lost together, till the light comes pouring through.'

hôm nay khi vô tình đọc được câu hỏi này "Vậy anh nghĩ, chờ đợi một kẻ mãi mãi không tới, và biết người đó mãi mãi sẽ không tới, cái nào đau đớn hơn?", mình không nghĩ tới những đau đớn, mình lại nghĩ tới một câu nói của TCS "Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau..."

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

còn cả một năm dài

mà đã lại như vầymình được khuyên là don't hate, just love nhưng mình mong có thể nói những gì mình cảm thấy nhiều hơn là mấy câu quê mùa như trước giờ :|

ừ thì làm gì có ai mà giống được với người khác, mỗi người đã là một người khác

tự nhiên thấy buồn quá à... dù năm nay mình đã nhất quyết tâm sẽ là một năm up, ai làm mình đao mình sẽ tát vô mặt người đó. dù quẻ có nói là năm nay mình nên nói ít thôi nhưng thiệt ra mình có bao giờ nói nhiều đâu, nhưng nói ít cũng toàn là nói bậy :|, tốt nhứt là mình lại im lặng cho qua cả một năm vậy.

Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

những ngày gió nổi...

"Tôi nói với một người lúc đó là thầy tôi: “Con không nghĩ người ta có thể mở con tim ra hoài mà không mất mát một cái gì đó.” Thầy tôi trả lời một câu dài, đại ý tình yêu là một thứ cho đi mà không mất, người cho còn nhận lại bằng năm bằng mười. Tôi không thể ôm nghi ngờ nào về sự thật trong câu trả lời đó, nhưng tôi vẫn không hết băn khoăn về sự mất mát vẫn xảy ra mỗi ngày trong tình yêu. Không phải là sự mất mát khi đam mê không được đáp lại hoặc bị bội phản, mà là sự mất mát lặng lẽ không tiếng động của một phần chúng ta khi sống những năm tháng đằm thắm gần gũi những người yêu mình. Tình yêu thích hòa nhập và san bằng, tình yêu không thích cái phần lưu lạc trong linh hồn chúng ta, những căn nhà ấm không thích những cơn gió ban đêm không tên tuổi. Chúng ta gài cửa nẻo, giữ những cơn gió ở bên ngoài." - Và khi tro bụi (Đoàn Minh Phượng)

Hôm nay khi đọc lại những dòng này thấy lòng mình hoang hoải. Chiều tối ra về gió thổi bát ngát trên đường, bão lòng lại cuộn lên từng hồi, xây xẩm mặt mày, cửa đóng then cài cũng kỹ lắm đó mà gió vẫn thổi tê người luôn. Làm sao để yêu ai đó mà không làm tổn thương những người còn lại. Làm sao yêu thương mà không mất mát, làm sao giữ được những phần lưu lạc trong linh hồn của mỗi người...

Nhưng tôi tin rằng điều cuối cùng cứu rỗi chúng ta là tình yêu, dù nó có đem lại bao nhiêu đau đớn. Hoa vẫn nở ở nơi không ngờ tới, không phải để ai thấy. Tôi sẽ luôn vững vàng ở đây cổ vũ chính mình và những người mình yêu vượt qua năm tháng rất dài phía trước dù gió có nổi bao nhiêu lần nữa...

Thứ Hai, 2 tháng 1, 2012

chúc mừng cho năm mới

"Nghĩ đến tương lai tui thấy rất phấn khích" - đó là câu mình nói với bạn trong đêm giao thừa vừa rồi. Lúc đó thật sự là rất quá khích, bây giờ ngồi nhìn bong bóng xẹp, cũng đau lòng lắm đó nha. Nhưng mà sao ta, năm mới mà cứ chúc mừng cái đã, bung hết thì thôi, cũng chẳng tiếc chi nữa.
Chúc các bạn một năm hết sẩy!


Thứ Ba, 27 tháng 12, 2011

you must move on

mình cứ nghe mãi giọng nói đó "you must move on".

sáng nay lại một sáng nữa không nhấc nổi mình mà dậy. tắt chuông báo thức nằm lơ mơ một đoạn thì bật dậy trong hớt hoả, trễ giờ xe đoàn vậy là phải chạy xe máy đi Bình Chánh. lạc đường khắp nơi, nhận ra mình tệ thiệt tệ.

cuối tuần rồi ở BH, đêm GS trời tự trở lạnh ngắt, đầu gối đau nhức như cụ già. cả đám đóng cửa quán xong, tính đi chơi chút mà lạnh quá đâu kịp trở tay, mình với N và T lang thang một lúc thì kéo về nhà ngủ. mình biết rồi nhiều năm sau mình sẽ lại nhớ về những đêm như vậy. như đêm nào mình new year countdown ở Acoustic với bé V và anh Đ. Đó là lần đầu mình gặp anh Đ, và thấy em đang yêu. em đi học ba năm về chơi, một buổi tối khác nói với mình, em đi ba năm mà anh Đ ở nhà không làm gì hết, không đi đâu hết, cũng không yêu ai, giống như thời gian đã dừng lại ở đó vậy. mình nói mình cũng vậy, không làm được gì cả suốt những năm qua. em nói em cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt, chỉ có mình biết mình không tốt.

chiều nay khi nghe lại đoạn TY nói với KJ lúc cả hai chạm mặt ở cửa, cô nói cô sẽ không bao giờ có hạnh phúc được... có lẽ chuyện của họ chỉ đến như vậy thôi, điều duy nhất mà cô có thể làm cho anh là ra đi. mình thực sự không kìm lại nổi. đôi lúc nhớ lại những đoạn tình cảm cũ, mình cũng phải cảm ơn những người đã dứt áo với mình. mình là đứa không bao giờ thay đổi được, không có ý chí chiến đấu gì, cũng không chấp nhận được thực tế. không bao giờ dứt khoát được, phải có ai đó làm chuyện này cho mình. rồi mình nằm đó chờ đợi mọi chuyện qua đi...

nhớ lại mấy năm trước lúc còn bên nhau có lần anh nói anh có lẽ hợp với chuyện tu hành. lúc đó mình không hiểu lắm, nhưng bây giờ thì mình hiểu được ít nhiều chuyện đó. cuộc sống này không phải là một thứ dành cho tất cả mọi người... dạo gần đây chắc do bệnh cũ tái phát mình nghĩ nhiều tới việc tu tập :|. nói ra thì thấy thiệt nản chứ mình mà tu gì nổi :(.

rồi bữa nọ coi beginners, anh chàng trong đó cũng nhắc mình nhớ tới vài người, còn cô gái thì quá đẹp. Có một vài đoạn làm mình thấy hết hồn như đoạn cô nói cô lúc nào cũng nghĩ tới chuyện tự sát, và luôn phải tự ngăn mình lại. chuyện đó làm mình nhớ lại Hatsumi trong Norwegian Wood. và mình biết tại sao mình sa lầy như vầy vì mình chỉ toàn nhồi nhét trong đầu những thứ độc hại :|.

có nghịch lý không khi mình mong đợi cả đời một mối quan hệ nhưng lúc nào cũng trốn chạy những mối quan hệ sâu sắc.

rồi đủ thứ hết...
dạo này đầu óc linh tinh không nhớ được chuyện gì.
chỉ nghe mãi câu nói đó "you must move on".