Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012
Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012
câu chuyện buổi sáng
Sáng nay trên đường đi làm tui có thấy một chú dân tộc kia đi bộ giữa trời nắng, nóng quá mà ổng đi chân không, đường nhựa thì nắng chảy cả ra, đầu đội một cái lá sen, lại cứ loay hoay như chưa biết đi thế nào. Thấy thế tui đã tính ghé xe lại hỏi ông chú tính đi đâu tui cho quá giang một đoạn cho đỡ nắng, nhưng cuối cùng tui lại dọt qua mất chỉ vì vài giây suy nghĩ giờ mà mình dừng xe lại hỏi chuyện thì cả cái cầu phía sau kẹt đường, chúng chả chửi loạn xị, chưa kể tui không chắc ông chú này có nói được tiếng Kinh, phiền thế lại thôi, tôi đi trước vậy. Nhưng khi chạy qua rồi tôi cứ nghĩ mãi, trời nắng quá có khi nào ổng ngã ra đường không? rồi ai mà biết ổng ở đâu để đưa về...
Tui nhớ có lần bé V kể đâu đó năm ngoái hay trước nữa, em đi du lịch theo kiểu quá giang từ Hà Lan, em đi được cũng vài nước lân cận nhờ hình thức này. Tui nghĩ nước phát triển là phải như vậy, người ta chia sẻ được những lợi thế của mình cho những người ít có điều kiện hơn để mọi người cùng được tận hưởng. Giúp đỡ được ai đó là một bước tiến của cả đôi bên chứ không phải chỉ từ phía người được giúp. Rồi tui nhớ lại hồi nhỏ, nhiều bữa bố mẹ đi làm về cũng được cho nhờ quá giang xe vì phải đi bộ xa mới về tới đầu làng. Ngày xưa người ta không ngại chuyện đó, nhưng bây giờ thì không được. Tại sao xã hội ngày càng thụt lùi :(.
Tui nhớ lúc học cấp hai, có một bữa tui đi học đang trên đường thì có người lạ xin đi nhờ xe, tui thấy xe đạp cũng còn chỗ nên đã cho đi nhờ, chở đến cổng trường thì người ta muốn mượn xe tui đi lấy đồ gì đấy nhưng trống trường đã điểm nên tui không chở tiếp được mà có biết người này là ai mà dám cho mượn xe, rồi đang học sao chạy ra lấy xe vô được. Về nhà tui kể cho người lớn nghe tưởng đâu sẽ được khen ai dè bị bố mẹ mắng suốt một thời gian, nói tui ngu quá sao cho nó lên xe, hồi đó ngoe nguẩy như con nhái bén mà chở người nặng như vậy ngoài xa lộ. Rồi nào là tui không được chở người lạ, không được cho đi nhờ xe, sẽ bị cướp... nói chung toàn những chuyện xấu xí. Sau đó tui vẫn lén lút chở người lạ mà không nói với ai nữa, vài lần là chở người ta về nhà, có lần là đi kiếm giùm người nhà vì họ ngã xỉu ở giữa đường, tui tin là người ta cần được giúp, không nhớ kết quả tui có giúp được không nhưng tui thấy mình như anh hùng :|.
Sáng nay tui thấy mình không bằng cô bé đó. Chỉ vì vài giây do dự suy nghĩ thiệt hơn. Người ta lớn hơn với đủ thứ do dự, rõ ràng là buồn hơn. Mỗi lần thấy ngoài đường có chuyện là máu anh hùng rơm lại nổi dậy, nhưng ở cái đất này tui cũng không biết gọi ai thì được, như chuyện bữa trước có ông kia ngủ trước cổng công ty, không biết là bị xỉu hay chỉ ngủ thôi, hôm sau tui cứ coi thử coi tin tức có đưa tin về ổng không, chẳng biết ổng bị gì... bữa đó tính gọi cấp cứu mà nghĩ ổng ngủ cấp cứu chắc nó chửi chết, có khi ổng cũng chửi, mà gọi công an hay cứu hoả thì không được hoặc không giải thích được :|. thế là lại bỏ đi :|. rốt cục ở cái đất này mạnh ai nấy sống, càng ngày càng tệ... Nhưng nhất định phải có ai đó thấy chuyện này cần phải thay đổi, nhất định phải thay đổi.
Tui nhớ có lần bé V kể đâu đó năm ngoái hay trước nữa, em đi du lịch theo kiểu quá giang từ Hà Lan, em đi được cũng vài nước lân cận nhờ hình thức này. Tui nghĩ nước phát triển là phải như vậy, người ta chia sẻ được những lợi thế của mình cho những người ít có điều kiện hơn để mọi người cùng được tận hưởng. Giúp đỡ được ai đó là một bước tiến của cả đôi bên chứ không phải chỉ từ phía người được giúp. Rồi tui nhớ lại hồi nhỏ, nhiều bữa bố mẹ đi làm về cũng được cho nhờ quá giang xe vì phải đi bộ xa mới về tới đầu làng. Ngày xưa người ta không ngại chuyện đó, nhưng bây giờ thì không được. Tại sao xã hội ngày càng thụt lùi :(.
Tui nhớ lúc học cấp hai, có một bữa tui đi học đang trên đường thì có người lạ xin đi nhờ xe, tui thấy xe đạp cũng còn chỗ nên đã cho đi nhờ, chở đến cổng trường thì người ta muốn mượn xe tui đi lấy đồ gì đấy nhưng trống trường đã điểm nên tui không chở tiếp được mà có biết người này là ai mà dám cho mượn xe, rồi đang học sao chạy ra lấy xe vô được. Về nhà tui kể cho người lớn nghe tưởng đâu sẽ được khen ai dè bị bố mẹ mắng suốt một thời gian, nói tui ngu quá sao cho nó lên xe, hồi đó ngoe nguẩy như con nhái bén mà chở người nặng như vậy ngoài xa lộ. Rồi nào là tui không được chở người lạ, không được cho đi nhờ xe, sẽ bị cướp... nói chung toàn những chuyện xấu xí. Sau đó tui vẫn lén lút chở người lạ mà không nói với ai nữa, vài lần là chở người ta về nhà, có lần là đi kiếm giùm người nhà vì họ ngã xỉu ở giữa đường, tui tin là người ta cần được giúp, không nhớ kết quả tui có giúp được không nhưng tui thấy mình như anh hùng :|.
Sáng nay tui thấy mình không bằng cô bé đó. Chỉ vì vài giây do dự suy nghĩ thiệt hơn. Người ta lớn hơn với đủ thứ do dự, rõ ràng là buồn hơn. Mỗi lần thấy ngoài đường có chuyện là máu anh hùng rơm lại nổi dậy, nhưng ở cái đất này tui cũng không biết gọi ai thì được, như chuyện bữa trước có ông kia ngủ trước cổng công ty, không biết là bị xỉu hay chỉ ngủ thôi, hôm sau tui cứ coi thử coi tin tức có đưa tin về ổng không, chẳng biết ổng bị gì... bữa đó tính gọi cấp cứu mà nghĩ ổng ngủ cấp cứu chắc nó chửi chết, có khi ổng cũng chửi, mà gọi công an hay cứu hoả thì không được hoặc không giải thích được :|. thế là lại bỏ đi :|. rốt cục ở cái đất này mạnh ai nấy sống, càng ngày càng tệ... Nhưng nhất định phải có ai đó thấy chuyện này cần phải thay đổi, nhất định phải thay đổi.
Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012
chẳng biết sao mà gần hai tuần vừa rồi đầu óc căng thẳng với đủ thứ chuyện. ở công ty thì show bị cancel, clip làm với thằng Nhật thì đùng cái khỏi làm nữa. bạn thì nói mình hờn mát với bạn, nhưng mình không có, mình chỉ là thấy buồn thôi. rồi thì không sao dứt ra khỏi những ý nghĩ tiêu cực, mình vật vã đâu cũng mấy ngày liền, không nói chuyện được làm mình thấy khổ sở kinh khủng lắm, mình chỉ mong nó sớm qua để mình quay lại như trước. giờ thì cảm thấy đồ thị đang lên lại có điều cảm giác thì khác lắm, không thấy vui cũng không thấy buồn, giống như một dạng chai sạn vậy, tự nhiên thấy sợ quá... mà sắp tới bao nhiêu việc phải giải quyết, cần nhiệt huyết để làm, cầu trời hãy trả lại con nhiệt tình mà con vẫn luôn nuôi dưỡng...
qua nay thì em Long nhắn tin xin nghỉ làm ở quán, trước đây có lần nghe em nói với các bạn, em đi đâu cũng thấy nhớ chỗ này, cứ phải chạy ra chạy vô kiếm chuyện nói với các bạn ở đây, đó là lý do em cứ đi rồi lại quay về. lúc đó mình thấy xúc động lắm, tại mình biết cảm giác đó. có khoảng thời gian mình vừa trở lại SG, thấy như hụt hẫng mất mát cái gì vậy đó, nhiều buổi tối ngồi trong nhà mình vẫn không quen được khi nghĩ đến mọi người giờ này vẫn còn đang làm lụng ở BH. nhiều lần nhìn A mình lại nhen nhóm lên những hy vọng tươi đẹp cũng giống như Scarlett nhìn Tara của cổ vậy. hy vọng các bạn cũng thấy thích công việc ở A, và cảm thấy chỗ đó như nhà mình. dù còn hay không còn làm chung thì cảm tình dành cho nhau cũng không mất đi.
thời gian cuối năm này thường hơi nhiều việc, cũng không biết sao lại vậy, thời tiết thì cũng tốt hơn mùa khác mà người thì than mệt, người than buồn, kỳ lạ ghê. bạn N thì than hoài là sao càng ngày càng bận, không giống hồi trước, không còn thời gian rảnh rang viết cái này cái kia, thời gian đọc xem cũng không có vì thường hở ra chỉ nghĩ tới chuyện ngủ... ngủ cho lẹ để còn dậy làm công chuyện. tại bạn ham quá, cái gì cũng muốn, thấy bạn luôn bước thêm một bước nữa, cố gắng làm mọi người vui mà mình không dám ngơi một ngày nào, phải ráng theo để kịp với bạn, kết quả là mình mệt phờ luôn. bạn N đúng là người hoàn hảo :-p. nhiều lúc mình giận bạn ghê gớm lắm chứ mà chưa lúc nào mình thôi thương mến bạn. nhưng mình nghĩ chắc do mất kiểm soát quản lý thời gian chứ sao mà bận gì bận dữ vậy?!
tháng 11 đã qua cái vù, dù đủ thứ chuyện lằng nhằng, nhưng sắp qua mất rồi. còn có tháng nữa là hết cái năm này, nghĩ lại cái làm được cũng có mà đa số là chưa tới đâu hết :-s. đường còn xa lắm, phải đi biết bao nhiêu nữa. tháng 12 này còn lễ trao giải, rồi chuẩn bị lịch sản xuất cho Tết, việc ở A, dự án mới... còn sắp được nghỉ mấy bữa lễ tự nhiên thấy mừng như vớ được vàng vậy :(. thiệt ra thì cuộc đời cũng đẹp đó chứ, qua hết cơn này lại tới cơn khác, phải bấn thì mới còn cảm giác, chứ hết bấn là thấy tiêu rồi :D.
qua nay thì em Long nhắn tin xin nghỉ làm ở quán, trước đây có lần nghe em nói với các bạn, em đi đâu cũng thấy nhớ chỗ này, cứ phải chạy ra chạy vô kiếm chuyện nói với các bạn ở đây, đó là lý do em cứ đi rồi lại quay về. lúc đó mình thấy xúc động lắm, tại mình biết cảm giác đó. có khoảng thời gian mình vừa trở lại SG, thấy như hụt hẫng mất mát cái gì vậy đó, nhiều buổi tối ngồi trong nhà mình vẫn không quen được khi nghĩ đến mọi người giờ này vẫn còn đang làm lụng ở BH. nhiều lần nhìn A mình lại nhen nhóm lên những hy vọng tươi đẹp cũng giống như Scarlett nhìn Tara của cổ vậy. hy vọng các bạn cũng thấy thích công việc ở A, và cảm thấy chỗ đó như nhà mình. dù còn hay không còn làm chung thì cảm tình dành cho nhau cũng không mất đi.
thời gian cuối năm này thường hơi nhiều việc, cũng không biết sao lại vậy, thời tiết thì cũng tốt hơn mùa khác mà người thì than mệt, người than buồn, kỳ lạ ghê. bạn N thì than hoài là sao càng ngày càng bận, không giống hồi trước, không còn thời gian rảnh rang viết cái này cái kia, thời gian đọc xem cũng không có vì thường hở ra chỉ nghĩ tới chuyện ngủ... ngủ cho lẹ để còn dậy làm công chuyện. tại bạn ham quá, cái gì cũng muốn, thấy bạn luôn bước thêm một bước nữa, cố gắng làm mọi người vui mà mình không dám ngơi một ngày nào, phải ráng theo để kịp với bạn, kết quả là mình mệt phờ luôn. bạn N đúng là người hoàn hảo :-p. nhiều lúc mình giận bạn ghê gớm lắm chứ mà chưa lúc nào mình thôi thương mến bạn. nhưng mình nghĩ chắc do mất kiểm soát quản lý thời gian chứ sao mà bận gì bận dữ vậy?!
tháng 11 đã qua cái vù, dù đủ thứ chuyện lằng nhằng, nhưng sắp qua mất rồi. còn có tháng nữa là hết cái năm này, nghĩ lại cái làm được cũng có mà đa số là chưa tới đâu hết :-s. đường còn xa lắm, phải đi biết bao nhiêu nữa. tháng 12 này còn lễ trao giải, rồi chuẩn bị lịch sản xuất cho Tết, việc ở A, dự án mới... còn sắp được nghỉ mấy bữa lễ tự nhiên thấy mừng như vớ được vàng vậy :(. thiệt ra thì cuộc đời cũng đẹp đó chứ, qua hết cơn này lại tới cơn khác, phải bấn thì mới còn cảm giác, chứ hết bấn là thấy tiêu rồi :D.
Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012
beautiful mess
Dạo gần đây rất dễ xúc động, từ chuyện nhỏ xíu cho đến chuyện to bự, đành đổ thừa chắc tại nội tiết tố. Cũng không biết sao mà buồn bã đã đeo bám vào người, từ khi còn non nớt, khờ dại hơn bây giờ. Rất nhiều. Và có cảm giác chưa có ngày nào mà nó bỏ mình đi :D. Cả hai cứ quấn lấy nhau như vậy cho đến tận hôm nay. Có ai dành buồn bao giờ đâu nhưng mình phải nói đúng là mình sinh ra để đóng vai này :)). Và cũng chọn như thế.
Rồi lại nhớ tới một đoạn viết nhỏ mà cô Đoàn Minh Phượng post lâu rồi trên fb về chuyện nỗi buồn phải được hiểu. Cô nói là một ngày nào đó nỗi buồn sẽ được hiểu, đó là khi người mang nỗi buồn cảm thấy tự do trước định mệnh mà mình mang.
Mỗi khi thấy buồn, mình luôn mang trong lòng một hy vọng thầm lặng rằng ngày nào đó nỗi buồn này sẽ được hiểu. Mình đã tin như vậy.
Những nỗi buồn thương trong lòng mình có lẽ khó ai mà hiểu được. Mình không thể diễn tả được chuyện này. Nhiều khi ngay bản thân cũng thắc mắc không hiểu vì sao mà mình buồn quá vậy, lại hay ngần ngại chuyện bày tỏ để tìm kiếm sự đồng cảm, không cần ai đó phải hiểu chuyện này, thật ra chỉ cần mọi người biết là những nỗi buồn đó có thật. Nó luôn hiện diện bên trong này, ngay ở đây nơi tim mình. Như một phần con người mình mà không có cách nào để chối từ. Nhưng mình không chán ghét nó, mà mình thương. Nó giống như kiểu tui xấu, chuyện đó cũng tốt thôi, tui sẽ không bao giờ tốt, vậy cũng không tệ. Buồn cũng không có gì không tốt.
"Như Mạnh Tử nói “Vô trắc ẩn chi tâm phi nhân dã” – không có lòng trắc ẩn không phải là người vậy. Dù rằng lòng trắc ẩn không đem lại cho chúng ta niềm vui mà chỉ khiến ta cảm thấy đau nhói trong lòng, khiến ta thấy mình bất lực, thất bại. Khiến ta thấy mình như kẻ thua cuộc trước cái ác và những điều đau khổ. Nhưng không ai không có lòng trắc ẩn. Nó là một gánh nặng mà trái tim ta phải mang khi ta là một con người." - Khi bạn đau lòng, đừng ngại rơi nước mắt
Vậy đó vì chúng ta là con người, đó sẽ là gánh nặng mà chúng ta phải mang theo cho đến ngày được giải thoát khỏi thế giới này.
Thật ra lúc rày mình đang yêu. Mình bận lắm, ai thấy mình không rong chơi nữa thì hoặc là mình bận làm, hai là mình bận yêu. Nói chứ yêu đương bận dữ lắm chứ không như người ta vẫn đứng ngoài nhìn thấy. Mà mình đã lớn rồi ấy, không phải kiểu mới mẻ, say mê, đắm đuối rồi cãi cọ, làm mình làm mẩy gì đâu. Nhưng yêu mà, chẳng còn thấy ai nữa cả. Như lâu rồi mình có viết tình yêu với mình giống như sự từ bỏ bản thân. Mỗi lần như vậy thấy mình không còn là chính mình nữa, những chuyện giống vậy cứ như xé mình ra. Mỗi lần là một lần phải thoát xác. Dạo gần đây mình cũng phải làm chuyện này đó, phải thoát xác :)). Nhiều bữa mình thấy chuyện tình cảm này là điều tuyệt vời nhất, kiểu như "tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời". Nhưng cũng có bữa mình lại thấy chuyện này không có thật :)). Love is one big illusion. Ngay cả thế mình vẫn đang yêu. Rất hạnh phúc. Và buồn, đúng kiểu ương dở của mình.
Vì hay buồn thế mà mình rất thích mấy chuyện hài hước. Mình thích thư giãn. Ai làm mình vui mình sẽ yêu người đó. Làm mình khóc là mình sẽ mất tích ngay. Sợ lắm. Lúc mình vui ấy mà, ai muốn gì sẽ được cái đó. Chỉ cần đó là ước mơ của người mình yêu, mình sẽ không ngại gì hết, muốn mặt trăng mình nhất định cũng ráng hái cho được :)).
Mình yêu sự hỗn độn xinh đẹp này. Dù nó làm mình mệt chết đi sống lại.
P/s: "its painful to fight by yourself - but its actually fun to fight as a team :)" hôm nay mình đã khóc khi đọc lại dòng này.
Rồi lại nhớ tới một đoạn viết nhỏ mà cô Đoàn Minh Phượng post lâu rồi trên fb về chuyện nỗi buồn phải được hiểu. Cô nói là một ngày nào đó nỗi buồn sẽ được hiểu, đó là khi người mang nỗi buồn cảm thấy tự do trước định mệnh mà mình mang.
Mỗi khi thấy buồn, mình luôn mang trong lòng một hy vọng thầm lặng rằng ngày nào đó nỗi buồn này sẽ được hiểu. Mình đã tin như vậy.
Những nỗi buồn thương trong lòng mình có lẽ khó ai mà hiểu được. Mình không thể diễn tả được chuyện này. Nhiều khi ngay bản thân cũng thắc mắc không hiểu vì sao mà mình buồn quá vậy, lại hay ngần ngại chuyện bày tỏ để tìm kiếm sự đồng cảm, không cần ai đó phải hiểu chuyện này, thật ra chỉ cần mọi người biết là những nỗi buồn đó có thật. Nó luôn hiện diện bên trong này, ngay ở đây nơi tim mình. Như một phần con người mình mà không có cách nào để chối từ. Nhưng mình không chán ghét nó, mà mình thương. Nó giống như kiểu tui xấu, chuyện đó cũng tốt thôi, tui sẽ không bao giờ tốt, vậy cũng không tệ. Buồn cũng không có gì không tốt.
"Như Mạnh Tử nói “Vô trắc ẩn chi tâm phi nhân dã” – không có lòng trắc ẩn không phải là người vậy. Dù rằng lòng trắc ẩn không đem lại cho chúng ta niềm vui mà chỉ khiến ta cảm thấy đau nhói trong lòng, khiến ta thấy mình bất lực, thất bại. Khiến ta thấy mình như kẻ thua cuộc trước cái ác và những điều đau khổ. Nhưng không ai không có lòng trắc ẩn. Nó là một gánh nặng mà trái tim ta phải mang khi ta là một con người." - Khi bạn đau lòng, đừng ngại rơi nước mắt
Vậy đó vì chúng ta là con người, đó sẽ là gánh nặng mà chúng ta phải mang theo cho đến ngày được giải thoát khỏi thế giới này.
Thật ra lúc rày mình đang yêu. Mình bận lắm, ai thấy mình không rong chơi nữa thì hoặc là mình bận làm, hai là mình bận yêu. Nói chứ yêu đương bận dữ lắm chứ không như người ta vẫn đứng ngoài nhìn thấy. Mà mình đã lớn rồi ấy, không phải kiểu mới mẻ, say mê, đắm đuối rồi cãi cọ, làm mình làm mẩy gì đâu. Nhưng yêu mà, chẳng còn thấy ai nữa cả. Như lâu rồi mình có viết tình yêu với mình giống như sự từ bỏ bản thân. Mỗi lần như vậy thấy mình không còn là chính mình nữa, những chuyện giống vậy cứ như xé mình ra. Mỗi lần là một lần phải thoát xác. Dạo gần đây mình cũng phải làm chuyện này đó, phải thoát xác :)). Nhiều bữa mình thấy chuyện tình cảm này là điều tuyệt vời nhất, kiểu như "tôi cám ơn đời, mang anh đến điều ngọt ngào nhất trên đời". Nhưng cũng có bữa mình lại thấy chuyện này không có thật :)). Love is one big illusion. Ngay cả thế mình vẫn đang yêu. Rất hạnh phúc. Và buồn, đúng kiểu ương dở của mình.
Vì hay buồn thế mà mình rất thích mấy chuyện hài hước. Mình thích thư giãn. Ai làm mình vui mình sẽ yêu người đó. Làm mình khóc là mình sẽ mất tích ngay. Sợ lắm. Lúc mình vui ấy mà, ai muốn gì sẽ được cái đó. Chỉ cần đó là ước mơ của người mình yêu, mình sẽ không ngại gì hết, muốn mặt trăng mình nhất định cũng ráng hái cho được :)).
Mình yêu sự hỗn độn xinh đẹp này. Dù nó làm mình mệt chết đi sống lại.
P/s: "its painful to fight by yourself - but its actually fun to fight as a team :)" hôm nay mình đã khóc khi đọc lại dòng này.
Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012
sức mạnh của tình yêu
Đừng để cái tựa đánh lừa nha mấy bạn, mấy chuyện mà mình hay nói chỉ quanh quẩn như cún con chơi trong sân nhà thôi hà.
Mình từng mạnh miệng tuyên bố "i will go down with this ship", những lời nói khi tình yêu đầy nhất. Mình không thấy sợ gì hết. À cũng run run chứ... Mình tin là người ta cần một tình yêu đủ lớn để đi cùng nhau đến cuối cuộc đời. Và cũng cần một tình yêu lớn như vậy để ra đi mà không phải ai oán gì hết. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn không thay đổi suy nghĩ dù mình có thể đổi ý năm phút một lần. Cả hai con đường đó mình đều đã không còn ngần ngại.
Chỉ là có những giây phút qua rồi, mình không thể hối hận. Để có thể sống một cuộc đời không có gì phải hối hận là một việc rất nản lòng chiến sĩ :)). Đôi lúc tuyệt vọng xảy ra rất bất ngờ. Nhưng có những giây phút yếu lòng đến thế, mới thấy người ta cần tình yêu biết bao nhiêu. Chúng ta sẽ luôn cần tình yêu, hạnh phúc như vậy, đau đớn như vậy. Có những điều không thể nào quên và không nên quên. Chúng ta cần lòng trắc ẩn. Tình yêu có lẽ là sự trắc ẩn tuyệt diệu nhất mà chúng ta có thể dành tặng nhau. Mình đã học được như vậy đó.
Mình từng mạnh miệng tuyên bố "i will go down with this ship", những lời nói khi tình yêu đầy nhất. Mình không thấy sợ gì hết. À cũng run run chứ... Mình tin là người ta cần một tình yêu đủ lớn để đi cùng nhau đến cuối cuộc đời. Và cũng cần một tình yêu lớn như vậy để ra đi mà không phải ai oán gì hết. Cho đến tận bây giờ, mình vẫn không thay đổi suy nghĩ dù mình có thể đổi ý năm phút một lần. Cả hai con đường đó mình đều đã không còn ngần ngại.
Chỉ là có những giây phút qua rồi, mình không thể hối hận. Để có thể sống một cuộc đời không có gì phải hối hận là một việc rất nản lòng chiến sĩ :)). Đôi lúc tuyệt vọng xảy ra rất bất ngờ. Nhưng có những giây phút yếu lòng đến thế, mới thấy người ta cần tình yêu biết bao nhiêu. Chúng ta sẽ luôn cần tình yêu, hạnh phúc như vậy, đau đớn như vậy. Có những điều không thể nào quên và không nên quên. Chúng ta cần lòng trắc ẩn. Tình yêu có lẽ là sự trắc ẩn tuyệt diệu nhất mà chúng ta có thể dành tặng nhau. Mình đã học được như vậy đó.
Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012
Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012
khi em trông thấy anh cả địa cầu như vắng ngắt
tỉnh ra thì hết ngày rồi, thật là tai hại quá :)).
Hôm qua là sinh nhật A, còn tuần sau nữa là mình đi làm lại được 1 năm rồi, vẫn mặt mài nhem nhuốc, tóc tai rối bời. Nhưng cái được cũng nhiều, mà nhiều nhất là công ty ngay trạm bus, rồi từng chiều như thế em vẫn đợi mắt ai, rồi cuộc đời như thế, và tình là như thế... cũng có vài bữa ngậm ngùi, nhưng đa số là rất vui. Phải cảm ơn công việc, đã cuốn mình theo. Cảm ơn bạn đã cuốn mình theo. Ghét quá mà không làm gì được.
Nhưng, lại nhưng nè, có mấy thứ tồn lại từ trước muốn làm cho xong, để bắt đầu làm những chuyện mới thật tốt. Đầu tháng nhận show mới, coi như là phải một lần xốc lại mình, để theo kịp ê kíp mới, quy trình mới. Nói chung đang rất cố gắng đấy nhé. Dù có vài bữa làm biếng kinh lên được, nhưng đã hạ quyết tâm nhất định phải xong.
Năm nay qua nhanh quá, chẳng biết có tận thế không nhưng cũng sắp bể đồng hồ rồi. Từ ngày vào làm truyền hình lúc nào cũng coi lịch trước hai ba tuần, một tháng, đang ở giữa tháng mười mà bài làm thì đâu đó tháng mười một, cứ nghĩ bữa nay mình đang quay cái bài sẽ phát đâu đó gần giáng sinh là thấy phát hoảng. Sao thời gian cứ nhanh như chó chạy. Muốn làm biếng cũng không ai cho đâu, chưa hết đợt quay này thì đợt khác đã đến. Mai mốt ổn ổn rồi mình cũng muốn lâu lâu được mất tích :D.
Lúc trước một mình thì tốt rồi. Bây giờ còn tốt hơn, thấy người ta vui thì mình vui, thấy người ta buồn thì mình buồn. Cũng đâu đó vài cảnh là thấy người ta vui thì mình bực tức, người ta buồn thì mình khoái trá lắm. This relationship challenges the very core of my being. Mình không thể chắc chắn về ai, mình chỉ có thể chắc về mình. Còn một ngày nào mình còn chắc chắn về mình và mạnh mẽ vì những chuyện này mình sẽ vẫn đứng ở đây. Chẳng có gì là mãi mãi nhưng mình ước gì đây chính là duyên phận của mình.
tỉnh ra thì hết ngày rồi, thật là tai hại quá :)).
Hôm qua là sinh nhật A, còn tuần sau nữa là mình đi làm lại được 1 năm rồi, vẫn mặt mài nhem nhuốc, tóc tai rối bời. Nhưng cái được cũng nhiều, mà nhiều nhất là công ty ngay trạm bus, rồi từng chiều như thế em vẫn đợi mắt ai, rồi cuộc đời như thế, và tình là như thế... cũng có vài bữa ngậm ngùi, nhưng đa số là rất vui. Phải cảm ơn công việc, đã cuốn mình theo. Cảm ơn bạn đã cuốn mình theo. Ghét quá mà không làm gì được.
Nhưng, lại nhưng nè, có mấy thứ tồn lại từ trước muốn làm cho xong, để bắt đầu làm những chuyện mới thật tốt. Đầu tháng nhận show mới, coi như là phải một lần xốc lại mình, để theo kịp ê kíp mới, quy trình mới. Nói chung đang rất cố gắng đấy nhé. Dù có vài bữa làm biếng kinh lên được, nhưng đã hạ quyết tâm nhất định phải xong.
Năm nay qua nhanh quá, chẳng biết có tận thế không nhưng cũng sắp bể đồng hồ rồi. Từ ngày vào làm truyền hình lúc nào cũng coi lịch trước hai ba tuần, một tháng, đang ở giữa tháng mười mà bài làm thì đâu đó tháng mười một, cứ nghĩ bữa nay mình đang quay cái bài sẽ phát đâu đó gần giáng sinh là thấy phát hoảng. Sao thời gian cứ nhanh như chó chạy. Muốn làm biếng cũng không ai cho đâu, chưa hết đợt quay này thì đợt khác đã đến. Mai mốt ổn ổn rồi mình cũng muốn lâu lâu được mất tích :D.
Lúc trước một mình thì tốt rồi. Bây giờ còn tốt hơn, thấy người ta vui thì mình vui, thấy người ta buồn thì mình buồn. Cũng đâu đó vài cảnh là thấy người ta vui thì mình bực tức, người ta buồn thì mình khoái trá lắm. This relationship challenges the very core of my being. Mình không thể chắc chắn về ai, mình chỉ có thể chắc về mình. Còn một ngày nào mình còn chắc chắn về mình và mạnh mẽ vì những chuyện này mình sẽ vẫn đứng ở đây. Chẳng có gì là mãi mãi nhưng mình ước gì đây chính là duyên phận của mình.
Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012
need you now
đôi khi mình nghĩ không biết là may hay là rủi, mình sẽ luôn có sự thật nhưng không có tình yêu :)). và mình nhớ lại bài viết này...
all you need is love
(Đoàn Minh Phượng)
Anh cứ hát mãi cái câu duy nhất của Beatles (duy nhất vì người ta chỉ cần biết câu ấy là đủ, chẳng cần gì thêm): All You Need Is Love. Suốt đời chúng ta đi tìm tình yêu, rồi buồn, không phải là không có gì để yêu, mà vì yêu quá nhiều người, nhiều thứ, nhiều nơi chốn, nhiều khoảnh khắc, nhiều câu chuyện. Yêu nhiều nhưng sao cái cảm giác thiếu nhau vẫn vương vất mãi. Chúng ta mong ước hội ngộ, tưởng tượng được ngồi với nhau một buổi thì sẽ thôi cô độc. Nhưng khi gặp nhau, mọi người nói rất nhiều, và chẳng nói được với nhau gì mấy. Cảm giác khát khao vẫn luôn quanh đây. Khi ra về, điều còn lại là một lỗ trống, một chút băng không chịu tan nơi vách của trái tim. Chúng ta yên lặng khi ngồi trước mặt nhau, và yên lặng khi trở về với căn phòng của riêng mình. Tôi lên mạng, viết một câu nhỏ nhoi gửi đi vào cyberspace: “Hôm nay buồn quá”, rồi cảm thấy nói câu đó không với ai cả dễ hơn nói với người mình yêu nhất. Với những người mình yêu, chỉ có sự yên lặng.
Nỗi cô đơn lâu ngày thành bạn thân, đằm thắm đến nỗi kỷ niệm tôi yêu mến nhất trong một năm nay không phải là những ngày hay đêm vui chơi với các tình yêu, mà là một đêm ngồi chèo queo trên một chuyến xe đò vắng hiu từ miền Trung với một cái iPod bị hết pin (vì iPod luôn luôn bị hết pin khi mình cần nó nhất). Tôi nhìn ra cửa sổ, những vách núi mờ tối, bóng những cây rừng đến gần rồi đi xa, dường như bất động, dường như mênh mang như chưa bao giờ gắn bó với mặt đất, và tôi nghĩ, tất cả những chuyến đi của tôi từ nay về sau sẽ luôn luôn cô đơn, buồn bã và bất định như thế này, và tim tôi chợt buốt lại như chưa bao giờ nó buốt như thế.
Và tôi lại đi tìm tình yêu, bởi vì all you need is love, tôi cần, không biết bao nhiêu thì đủ, trong khi tôi đã trót yêu quá nhiều thứ, đến nỗi tình yêu đã tràn ra khỏi lồng ngực, chảy lan đi mọi phía. Ôi những tình yêu không có hội ngộ, không có lời lẽ nào, không có con nhện nào giăng tơ nhốt những trái tim lại thôi đừng đi xa nữa. Không ai nói với ai: Hãy ở lại đây đêm nay, ít nhất là đêm nay.
Hôm nay buồn quá!
Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012
một cách tử tế
Ừ mấy bữa nay mình muốn hát lại cái câu "giờ đã là lúc sống giấc mơ đời mình". Mình tin là nhiều năm trước có lúc mình đã hát câu này, và mình tin là nhiều năm sau mình sẽ lại hát câu này nhiều lần nữa, vì thiệt ra có lúc nào mà người ta không muốn sống giấc mơ của đời mình chứ. Nhưng mỗi lần là một lần khác. Giấc mơ có thể không khác nhưng mình đã khác, sống khác.
Trưa nay khi đi ăn, nhớ lời bạn dặn, mình đã quay ghế nhìn ra ngoài đường cho hạp phong thuỷ. Trời rất mát mẻ, ăn uống ngon lành, dù chỉ có một mình, chắc do hạp phong thuỷ. Rồi mình nhớ tới cuốn sách best-seller về chia sẻ bí quyết thành công "never eat alone", mình có lẽ là minh chứng thành công nhất cho cuốn sách, mình toàn ăn một mình và cảm thấy thật là thất bại. Rồi mình lại nhớ đến câu chuyện mà trong đó chàng trai đã nói "Chẳng ai thích một mình nhiều đến thế. Nhưng tôi không cố đánh bạn, vậy thôi. Làm thế chỉ tổ hay thất vọng." Mình chưa phải đã nếm trải rất nhiều nhưng cũng ở độ tuổi mà không còn cảm thấy thất vọng gì ghê gớm nữa. Cũng có thể mình đã không cố gắng trong nhiều chuyện, nên mình không thất vọng nhiều đến thế. Mình cũng không sợ phải thất vọng gì đâu. Nếu phải như vậy thì như vậy thôi. Sao cũng được. Chỉ cần mọi người để mình yên.
Thật ra mà nói mình thích một mình, chứ không thích thì chắc chả làm được. Thật kỳ lạ là một mình nhưng không thấy cô đơn. Mình thấy hoàn toàn thoải mái với tình trạng đó. Dù cũng có vài lần mình đã khóc khi thức dậy vào những buổi chiều muộn, khi bố mẹ và Vân đã đi đâu mất mà mình không biết. Nhưng cũng chỉ là cảm giác nhất thời, lúc mới ngủ dậy dễ yếu đuối, như khi bị bỏ lại trơ trọi có một mình trong khoảng không gian vừa tối, vừa buồn... như chỉ có một mình trong vũ trụ.
Mình cần được một mình, mình nghĩ nhu cầu này ở mình cao hơn những người khác, một mình thật sự rất cần thiết cho đầu óc của mình, cho quan sát, lắng nghe, cho trí tưởng tượng, nó gần như là không gian vùng vẫy của mình, như cá rơi vào trong nước. Ăn một mình, chơi một mình, yêu một mình... ừ cũng dễ thương. Mình đã nghĩ có phải số như thế, bắt chịu cả đời thì cũng được thôi. Nhưng đúng là có thấy hơi một mình nhiều quá. Cách đây vài bữa tự nhiên lại nói tới tuổi này tự nhiên thấy lầy một mình thiệt là chán. Mình mà đã chán thì không gì cứu được.
Thật là thất bại phải không? Mình nghĩ vai này mình đã đóng suốt một thời gian rồi, giờ là lúc để chọn một vai khác :)). Vì có người chỉ cho mình thấy những nhu cầu khác đã có sẵn đâu đó bên trong chỉ là mình còn chưa nhận ra mà thôi. Mỗi lần phải đến chỗ đông người, giao đãi nhiều là mình phải gồng. Cũng chẳng ai ăn thịt mình nhưng không hiểu sao chỉ chực chờ bỏ chạy, hoặc trốn vào xó xỉnh nào đó cho lành. Khi mình nhìn những bé trai, bé gái khác đứng một mình trong một bữa tiệc, mình tự nói ngay trong đầu rằng mình biết cảm giác đó, cảm giác tôi không thuộc về chỗ này, tôi đang làm gì ở đây?, một mình vui hơn nhiều :))). Nhưng mình muốn gọi mấy em lại, như có người đã gọi mình lại, cho mình ăn, hoặc đã ngồi xuống ăn chung với mình, rủ mình chơi chung để mình biết rằng ở đây có nhiều thứ có thể làm cùng nhau, và sẽ rất vui. Rằng mình đã ở một mình quá lâu rồi, chuyện đó cũng vui nhưng có bạn cũng vui chẳng kém. Thế là mình đã mê tít.
Bây giờ là lúc mình sống thoải mái, vui vầy hơn với mọi người, những người đã luôn bên mình lúc mình cần, đã luôn cố gắng duy trì khoảng cách để tặng mình không gian mà mình muốn, dành cho mình sự tôn trọng và tình yêu, dạy mình cho và nhận. Mình không cần phải gồng nữa, với những người thông cảm cho sự kỳ lạ này. Mình đã đến với thế giới này hoàn toàn tay trắng, cũng không hy vọng để lại gì vĩ đại, tình cảm lưu luyến đúng là điều khiến người ta đau khổ, nhưng mình mong có thể giúp được những ai cần có mình, lúc này hay lúc khác, bằng cách sống cuộc đời mình một cách tử tế.
(đọc lại thấy cũng ko tử tế gì cho lắm =)))
Trưa nay khi đi ăn, nhớ lời bạn dặn, mình đã quay ghế nhìn ra ngoài đường cho hạp phong thuỷ. Trời rất mát mẻ, ăn uống ngon lành, dù chỉ có một mình, chắc do hạp phong thuỷ. Rồi mình nhớ tới cuốn sách best-seller về chia sẻ bí quyết thành công "never eat alone", mình có lẽ là minh chứng thành công nhất cho cuốn sách, mình toàn ăn một mình và cảm thấy thật là thất bại. Rồi mình lại nhớ đến câu chuyện mà trong đó chàng trai đã nói "Chẳng ai thích một mình nhiều đến thế. Nhưng tôi không cố đánh bạn, vậy thôi. Làm thế chỉ tổ hay thất vọng." Mình chưa phải đã nếm trải rất nhiều nhưng cũng ở độ tuổi mà không còn cảm thấy thất vọng gì ghê gớm nữa. Cũng có thể mình đã không cố gắng trong nhiều chuyện, nên mình không thất vọng nhiều đến thế. Mình cũng không sợ phải thất vọng gì đâu. Nếu phải như vậy thì như vậy thôi. Sao cũng được. Chỉ cần mọi người để mình yên.
Thật ra mà nói mình thích một mình, chứ không thích thì chắc chả làm được. Thật kỳ lạ là một mình nhưng không thấy cô đơn. Mình thấy hoàn toàn thoải mái với tình trạng đó. Dù cũng có vài lần mình đã khóc khi thức dậy vào những buổi chiều muộn, khi bố mẹ và Vân đã đi đâu mất mà mình không biết. Nhưng cũng chỉ là cảm giác nhất thời, lúc mới ngủ dậy dễ yếu đuối, như khi bị bỏ lại trơ trọi có một mình trong khoảng không gian vừa tối, vừa buồn... như chỉ có một mình trong vũ trụ.
Mình cần được một mình, mình nghĩ nhu cầu này ở mình cao hơn những người khác, một mình thật sự rất cần thiết cho đầu óc của mình, cho quan sát, lắng nghe, cho trí tưởng tượng, nó gần như là không gian vùng vẫy của mình, như cá rơi vào trong nước. Ăn một mình, chơi một mình, yêu một mình... ừ cũng dễ thương. Mình đã nghĩ có phải số như thế, bắt chịu cả đời thì cũng được thôi. Nhưng đúng là có thấy hơi một mình nhiều quá. Cách đây vài bữa tự nhiên lại nói tới tuổi này tự nhiên thấy lầy một mình thiệt là chán. Mình mà đã chán thì không gì cứu được.
Thật là thất bại phải không? Mình nghĩ vai này mình đã đóng suốt một thời gian rồi, giờ là lúc để chọn một vai khác :)). Vì có người chỉ cho mình thấy những nhu cầu khác đã có sẵn đâu đó bên trong chỉ là mình còn chưa nhận ra mà thôi. Mỗi lần phải đến chỗ đông người, giao đãi nhiều là mình phải gồng. Cũng chẳng ai ăn thịt mình nhưng không hiểu sao chỉ chực chờ bỏ chạy, hoặc trốn vào xó xỉnh nào đó cho lành. Khi mình nhìn những bé trai, bé gái khác đứng một mình trong một bữa tiệc, mình tự nói ngay trong đầu rằng mình biết cảm giác đó, cảm giác tôi không thuộc về chỗ này, tôi đang làm gì ở đây?, một mình vui hơn nhiều :))). Nhưng mình muốn gọi mấy em lại, như có người đã gọi mình lại, cho mình ăn, hoặc đã ngồi xuống ăn chung với mình, rủ mình chơi chung để mình biết rằng ở đây có nhiều thứ có thể làm cùng nhau, và sẽ rất vui. Rằng mình đã ở một mình quá lâu rồi, chuyện đó cũng vui nhưng có bạn cũng vui chẳng kém. Thế là mình đã mê tít.
Bây giờ là lúc mình sống thoải mái, vui vầy hơn với mọi người, những người đã luôn bên mình lúc mình cần, đã luôn cố gắng duy trì khoảng cách để tặng mình không gian mà mình muốn, dành cho mình sự tôn trọng và tình yêu, dạy mình cho và nhận. Mình không cần phải gồng nữa, với những người thông cảm cho sự kỳ lạ này. Mình đã đến với thế giới này hoàn toàn tay trắng, cũng không hy vọng để lại gì vĩ đại, tình cảm lưu luyến đúng là điều khiến người ta đau khổ, nhưng mình mong có thể giúp được những ai cần có mình, lúc này hay lúc khác, bằng cách sống cuộc đời mình một cách tử tế.
(đọc lại thấy cũng ko tử tế gì cho lắm =)))
Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012
i know this feeling
có những khoảnh khắc, trong cuộc đời này, khi nó xảy đến ngay cả những người trong cuộc còn cảm thấy khó tin, vì nó quá đỗi dịu dàng, quá đẹp để là sự thật.
và mình nhận ra mình còn biết sống vì điều gì nếu không phải là vì những khoảnh khắc khi giấc mơ thành sự thật, khoảnh khắc của niềm tin, của tình yêu, hy vọng.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)